Từ Yến Chu dừng đũa: “A Diệu, đợi thêm mấy ngày đi, bây giờ không vội mua thuốc.”
Thêm mấy ngày nữa thân thể chàng ổn định một chút, có thể đi cùng nàng.
Lư thị cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, Vân Thành nơi đó không an ổn, con đừng vội đi, cẩn thận tìm nhân sâm trong núi xem biết đâu lại đào được.”
Bà sợ nhất chính là biến cố cùng tai họa, bà tình nguyện cả đời sống gian khổ cũng chỉ muốn bình thản qua ngày.
Cố Diệu là một cô nương gia, một mình đi đến Vân Thành có biết bao nhiêu nguy hiểm đây.
Cố Diệu: “Mẫu thân vẫn chưa tin tưởng con sao, gặp chuyện nguy hiểm con sẽ bỏ chạy trước. Hơn nữa con mang theo đao, không ai có thể làm hại con.”
Nàng thậm chí đến lá nhân sâm lớn lên thế nào cũng không biết, nhân sâm ở đâu mà đào. Ngọn núi lớn như vậy tìm được hay không chưa nói, nếu có cũng sớm đã bị người khác đào đi.
Từ Ấu Vi cắn răng nói: “Tẩu tẩu, để ta đi cùng tẩu, ta tuyệt đối sẽ không kéo chân tẩu đâu.”
Nàng đã giết người, lần sau nàng nhất định có thể mở to mắt mà phóng đao.
Chờ khi thăm dò tốt đường đi thế nào mới có thể dẫn Từ Ấu Vi theo, bây giờ chưa thể được.
Cố Diệu: “Lần sau dẫn muội đi, mẫu thân con đi xem một chút, nếu cảm thấy không ổn sẽ lập tức quay về, người đừng lo lắng.”
Nàng cười cười: “Mì sắp lạnh rồi, nhanh ăn đi.”
Ban đêm, Cố Diệu nằm một góc nhỏ trên giường.
Từ Yến Chu nhẹ giọng nói: “Cố Diệu, Vân Thành tổng cộng có ba nhà mở y quán, một ở gần cổng thành, một ở góc tây nam, còn lại ở phía bắc, không dễ tìm. Còn có một tửu lâu làm ăn rất náo nhiệt, qua cửa thành đi hết một con phố là đến.
Giọng nói của chàng khàn khàn: “…Một mình nàng phải cẩn thận.”
Cố Diệu trở mình: “Yên tâm đi, nhất định không có chuyện gì, huynh có cần gì không, ta mang về cho huynh.”
Từ Yến Chu lắc đầu, sau khi lắc đầu mới nhận ra trong phòng quá tối, Cố Diệu sẽ không nhìn thấy: “Không cần mang gì về cả, chỉ cần nàng về sớm là được rồi.”
Cố Diệu lại lật người lại, chỗ nàng nằm rất hẹp, chỉ cần xoay người dường như sẽ rớt xuống giường. Nàng còn cho rằng mình sẽ rớt xuống, kết quả có một cánh tay rắn chắc vắt ngang hông, Từ Yến Chút kéo nàng trở về.
Cố Diệu sợ muốn chết: “Không đụng phải vết thương của huynh chứ!”
Từ Yến Chu dùng tay phải, chàng đè lòng bàn tay lại, cỗ mềm mại vừa rồi tựa hồ vẫn còn vương lại, chàng vội nói: “Không có.”
Cố Diệu nhẹ nhàng thở ra, không đụng phải thì tốt, nàng nhỏ giọng nói: “Vừa rồi cảm ơn huynh nha.”
Từ Yến Chu: “Không có gì…Cố Diệu, nàng nằm vào giữa một chút, giường rất rộng.”
Cố Diệu dịch vào một chút xíu, nghĩ nghĩ lại dịch thêm một chút: “Ừ tốt, huynh mau ngủ đi.”
Từ Yến Chu đáp lại một tiếng, nàng đang ở rất gần, đang nằm bên cạnh chàng, bọn họ chỉ cách nhau hai nắm tay.
Có lẽ còn có thể lại gần hơn nữa.
Ngày hôm sau.
Lúc Cố Diệu gần đi hỏi Từ Ấu Vi: “Thật sự không cần ta nấu đồ ăn trước sao?”
Tay từ Ấu Vi cầm dao thái rau: “Thật sự không cần, tâu tẩu tin muội đi, muội tuyệt đối có thể!”
Không thể bởi vì Cố Diệu nấu ăn ngon mà cứ để nàng làm mãi, Từ Ấu Vi biết để nấu ăn ngon rất khó, nhưng nàng nhất định có thể làm cho quen.
Nàng tiễn Cố Diệu đến cửa thôn, lưu luyến không rời: “Tẩu tẩu, tẩu nhất định phải về sớm nha!”
Nàng còn nhớ rất rõ đêm Cố Diệu cõng đại ca lên trấn trên, đi suốt một đêm, các nàng ngồi trong lán cỏ tranh, đợi trái đợi phải cũng không thấy người về.
Nàng sợ Cố Diệu cứ thế mà đi luôn, tuy rằng không có nhiều khả năng, nhưng vẫn sợ.
Cố Diệu xoa đầu Từ Ấu Vi: “Ừm, ta sẽ về sớm, muốn cái gì không?”
Từ Ấu Vi lắc đầu: “Không muốn, cái gì cũng không muốn.”
Vậy thì kiếm được tiền sẽ dùng để mua đồ ăn, Cố Diệu đèo muối xuống núi, nhân tiện bắt thỏ.
Nàng nhét con thỏ vào trong gùi, dọc theo đường đi đến Vân thành, để vào thành cần phải giao hai văn tiền làm phí, đưa tiền xong nàng trực tiếp tìm đến hiệu thuốc gần nhất.
Trông coi đại sảnh là một lão đại phu, Cố Diệu lấy phương thuốc ra: “Đại phu, bốc thuốc dựa theo đơn này, một toa thuốc bao nhiêu tiền?”
Lão đại phu híp mắt nhìn nhìn: “Hai lượng bạc.”
“Vậy lấy năm toa thuốc.” Cố Diệu hạ giọng: “Chỗ ngài có bán nhân sâm không? Chị dâu nhà ta sắp sinh đứa nhỏ, thai vị không ổn định lắm bà đỡ nói cần phải chuẩn bị nhân sâm.”
Lão đại phu ngẩng đầu: “Lão bán một trăm năm mươi lượng một củ nhân sâm, rễ sâm thì rẻ hơn, chỉ mấy chục lượng bạc.”
Cố Diệu a một tiếng: “Đắt vậy sao.”
Lão đại phu: “Cô nương, uống thuốc không cũng được rồi, đơn thuốc này không phải là bổ huyết dưỡng khí sao.”
Bổ huyết dưỡng khí? Nói vậy cũng không sai.
Cố Diệu: “Không được, thai đầu rất quý giá, đoán chắc là con trai đấy, đại phu…Có thể bớt một chút không?”
Cố Diệu dùng một trăm năm mươi lượng mua một củ nhân sâm và năm toa thuốc, túi tiền lập tức co lại.
Trên người chỉ còn dư lại năm lượng bạc, nàng sờ sờ túi tiền xẹp lép, quay đầu đi tìm quán rượu.
Quán rượu cách hiệu thuốc rất gần, nhưng trong thành không có bao nhiêu người, vào lúc giữa trưa càng không mấy ai, Cố Diệu do dự một chút, cửa tiệm này sớm phải đóng cửa, có mua muối của nàng không đây.
Nàng đứng trước cửa một lúc lâu, tiểu nhị nhanh mắt nhiệt tình đón nàng vào: “Cô nương muốn ăn món gì, chỗ này bọn ta cái gì cũng có, trên tầng hai còn có nhã gian.”
Cố Diệu tuy rằng không đành lòng nhưng vẫn nói: “Ta không ăn cơm, ta đến là muốn gặp chường quầy của các ngươi.”
Tiểu nhi: “A, vậy ngươi chờ một chút, ta đi gọi chưởng quầy xuống đây.”
Cố Diệu tính toán nếu không bán được muối thì bán thỏ đi, thỏ lúc nào cũng có thể bắt được, một cân thịt thỏ mười văn, con thỏ béo năm sáu cân có thể bán được mấy chục văn tiền.
Nửa ngày chưởng quầy mới từ lầu hai đi xuống, Cố Diệu trực tiếp hỏi: “Ngài có thu mua thỏ không?”
Chường quầy: “Mua, một cân mười hai văn, ngươi có bao nhiêu.”
Nàng chỉ có một con, cớm biết vậy đã bắt thêm mấy con rồi.
Cố Diệu thả gùi xuống, chuẩn bị lấy con thỏ ra.
Ai ngờ chiếc gùi bị nghiêng, muối trong bình gốm cũng nghiêng, tràn ra một ít.
Mặt nàng không đổi sắc đem nắp bình đậy lại: “Chỉ có một con thỏ, ngài cân đi.”
Ánh mắt chưởng quầy vẫn dừng lại trên cái gùi: “Cô nương, cân ở trong hậu viện, ngươi đi theo ta một chuyến.”
Cố Diệu gật nhẹ đầu: “Đi thôi.”
Vào đến hậu viên, chưởng quầy sai tiểu nhị đi cân thỏ, tổng cộng sáu cân hai lạng, hắn nhanh chóng tính tiền sau đó nhỏ giọng hỏi: “Trong gùi của cô nương là muối sao?”
Đường trắng mềm mại, sẽ không bị trào ra ngoài như cát mịn, nếu đúng là muối, thì muối của cô nương này còn tốt hơn so với muối bán ngoài tiệm.
Bọn họ ở Tây bắc, muối vận chuyển từ phía nam đến rất quý giá, một đấu muối đã tốn hai trăm năm mươi văn tiền.
Phần muối này không thể bỏ qua được.
Cố Diệu cảnh giác nhìn chưởng quầy: “Ngươi hỏi cái này làm gì, ta đi đây.”
Chưởng quầy vội vàng ngăn nàng lại: “Cô nương hãy khoan!”
Lông mày nàng nhẹ nhăn: “Làm gì? Còn muốn cướp?”
Chưởng quầy gấp đến đổ mồ hôi: “Cô nương hiểu lầm rồi, ta nào phải muốn cướp chứ, ta chỉ muốn hỏi một chút trong gùi cô nương có phải muối hay không thôi.”
Thấy Cố Diệu không đáp, trong lòng trưởng quầy đã có năm phần nắm chắc, đó chính là muối, loại muối trắng trẻo nõn nà.
Cố Diệu hỏi: “Ngài muốn mua sao.”
Chưởng quầy thành khẩn nói: “Cô nương muốn bao nhiêu tiền ta đều trả, một đấu muối ta trả hai trăm văn, ngươi thấy thế nào?”
Cố Diệu trừng mắt: “Ngươi thấy ta là một cô nương yếu đuối dễ bắt nạt sao.”
Trưởng quầy cắn răng: “Vậy lại thêm mười văn, một đấu hai trăm mốt văn, như vậy đã được chưa.”
Cố Diệu thả gùi xuống: “Được, cân đi.”
Một bình lớn cân ra được ba đấu muối, chưởng quầy sảng khoái tính tiền: “Nếu cô nương vẫn còn muối thì cứ mang hết đến đây.”
Cố Diệu đem túi tiền nặng trịch cất cẩn thận: “Lại nói sau đi.”
Chưởng quầy cười cười: “Mạo muội hỏi cô nương một câu, muối này của cô nương ở chỗ nào chuyển đến, sao có thể nhỏ hơn muối quan như vậy?”
Cố Diệu: “Ngươi đã biết mạo muội sao còn hỏi?”
Mặt chưởng quầy cứng đờ: “Đúng, cô nương nói đúng, nếu cô nương còn muối nhất định phải đưa đến tửu lâu của chúng ta, vẫn lấy giá này.”
Cố Diệu tuyệt đối không nói ra, bán muối lậu là việc phạm pháp, nếu như bị bắt không phải tội càng thêm một bậc sao, nhất định phải cẩn thận.
Rời khỏi tửu lâu, Cố Diệu đi đến hàng thịt, cơ hội đến Vân Thành không nhiều, mua được bao nhiêu thịt thì tốt bấy nhiêu.
Người mua thịt không nhiều, trên thớt có một miếng xương sườn, hai khúc thịt ba chỉ và một khối mỡ dày bằng hai ngón tay.
Cố Diệu nhìn qua đều muốn mua hết: “Bán giá thế nào?”
“Xương sườn mười ba văn, thịt ba chỉ mười lăm văn một cân, thịt mỡ mười tám văn.
Nàng sờ sờ túi tiền, tài đại khí thô mà nói: “Ta mua hết.”
——-
Giữa sườn núi Ngọc Khê Sơn, vài người đang tạo nền móng, xây làm ba gian phòng chính hai gian nhà kề, móng nhà đào sâu hai thước.
Cách đó không xa có vài khúc gỗ được xếp thành đống, gỗ rất chắc, vòng tuổi lâu năm, vừa thấy đã biết là gỗ tốt. Bên cạnh đống gỗ là mấy hòn đá đã được mài nhẵn, dài ba thước, rộng hai thước, dày một thước được xếp ngay ngắn.
Hai người Triệu Ngiễm Minh và Tiền Không cũng xúm vào giúp đỡ một tay, căn nhà này xây càng nhanh càng tốt.
Từ Ấu Vi nấu cơm trong gian bếp, để Từ Yến Nam hỗ trợ nhóm lửa.
Hắn làm không thành thạo, mặt mũi đều lấm lem tro bếp, hắn nhét đầy củi vào bếp lò rồi hỏi: “Tẩu tẩu khi nào mới về nhỉ?”
Từ Ấu Vi đảo tay một hồi, ra vẻ thoải mái cười cười: “Như thế nào? Đệ chê ta nấu cơm không ngon?”
Từ Yến Nam lắc đầu: “Mới không có! Chỉ cần là tỷ làm, dù có nấu ra bùn mặt ta cũng không đổi sắc mà ăn hết…Ta chỉ nhớ tẩu tẩu thôi.”
Hắn không dám nói thật rằng mình sợ Cố Diệu sẽ đi luôn không trở lại, lúc trước đại ca bị thương tẩu tẩu không nỡ bỏ huynh ấy lại, cho nên lần này hẳn là tỷ ấy sẽ không rời đi.
Thần sắc Từ Ấu Vi có chút ảm đạm: “Được rồi, đại ca đâu?”
Từ Yến nam: “Huynh trưởng vẫn luôn ở bên ngoài.”
Từ Ấu Vi dặn dò: “A Nam, trước mặt đại ca không được hỏi chuyện tẩu tẩu đã đi đâu biết không, cũng không được nói nhớ tẩu tẩu, biết chưa?”
Từ Yến Nam: “Tại sao vậy?”
Từ Ấu Vi: “Đệ không nói đại ca sẽ không nhớ đến, nếu đệ hỏi chẳng phải là nhắc nhở đại ca tẩu tẩu không ở nhà sao.”
Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài, trông thấy từ Yến Chu đang đứng dưới tàng cây, nói chuyện cùng trưởng thôn.
Từ Ấu Vi biết, đại ca của nàng trước nay vẫn không thích cười, cũng không thích nói chuyện, chi lan ngọc thụ, bất cận nhân tình. Biểu tình của chàng vẫn như cũ, nhưng từ trên mặt chàng Từ Ấu Vi có thể nhìn ra vài phần cô đơn.
Trưởng thôn: “Nhiều người làm việc càng nhanh, chờ đặt móng xong, vài ngày nữa là xây được nhà.”
Từ Yến Chu: “Đa tạ.”
Trước kia trưởng thôn cũng chưa gặp qua người nào có tướng mạo dễ nhìn như vậy, một nhà đều đẹp mắt: “Việc nhỏ thôi, dù sao các người cũng trả tiền. Đúng rồi, sao không nhìn thấy phu nhân nhà ngươi?”
————
Tác giả có lời muốn nói.
Từ Yến Chu: “Ngươi vừa nói gì?”
Trưởng thôn: “Lão bà ngươi đâu, sao không ở đây, đừng nói là chạy rồi nha blablabla