Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê

Chương 90




Có nói gì cậu cũng không hiểu, Đoàn Lăng thẳng tay kéo người dưới đất dậy, một tay ôm eo cậu, một tay đẩy cửa phòng cậu ra.

“Sao hồi đó ông đây lại đồng ý với đồ phiền phức nhà cậu cơ chứ!”

Cảnh tượng trước mắt cứ rung lắc, ngay cả Đoàn Lăng bên cạnh cũng biến thành hai người.

“Nghĩa là sao…?” Tạ Ninh ngây ngốc hỏi.

Bị vung tay ném thẳng xuống giường, khi cảm giác không trọng lượng ập đến, Tạ Ninh vốn đã choáng váng đến nỗi không biết mình đang ở đâu, theo bản năng mà con ngươi co lại, duỗi tay ra túm lấy thứ gần mình nhất.

“Mẹ nhà cậu Tạ Ninh!”

Áo bị kéo một cái như vậy, Đoàn Lăng đứng không vững bị túm lấy liền ngã một mạch xuống giường theo cậu.

Nói là hẹn hò nhưng thật ra cả tháng qua, hai người chưa làm được mấy chuyện giữa người yêu với nhau. Mấy lần ôm nhau cũng không phải là đôi bên tình nguyện, mà là miễn cưỡng.

Nếu không kịp chống khuỷu tay xuống thì suýt chút nữa Đoàn Lăng đè thẳng lên người cậu rồi, ngay cả tư thế lúc này cũng khiến Tạ Ninh hơi khó thở.

Chiếc giường lớn ở khu nghỉ dưỡng rất mềm mại, cậu lún sâu trong đó, mỗi giây đều có thể cảm nhận được một hơi thở khác ngay gần kề.

“Thơm quá.” Chun mũi, Tạ Ninh bất giác thở dài một tiếng: “Đoàn Lăng, cậu muốn vứt tôi à?”

Ngay cả khi suy nghĩ đã lộn xộn, nhưng cái chuyện ngày nhớ đêm mong thì dù uống say vẫn nhớ theo bản năng.

Nghe thấy lời cậu nói, Đoàn Lăng đang muốn đứng dậy bỗng thay đổi ý định.

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẽ đầy ria mèo và mũi mèo, một tay véo mũi cậu, u ám nói: “Mẹ nó còn dám nói mớ cơ đấy.”

Mặt nín đến đỏ bừng, Tạ Ninh mới nhớ há mở miệng ra.

Đôi môi mọng đỏ khẽ hé, cậu bối rối nhìn Đoàn Lăng, như đang nghĩ xem tại sao mình lại không thở được.

Ánh mắt đi xuống, cơn tức chợt ngưng, hơi thở như đọng lại trong không khí.

Thở hồng hộc mấy hơi, Tạ Ninh khàn giọng lặp lại: “Có phải cậu muốn vứt tôi đi không?”

Mùi của rượu kê vĩ tản bớt đi, Đoàn Lăng nhìn đôi môi cậu, yết hầu thấy hơi khô khốc.

Cái miệng này ngày nào cũng chít chít meo meo, bây giờ vẫn không chịu thôi, Đoàn Lăng dời mắt: “Cậu yên chút đi, còn lằng nhằng nữa thì vứt đấy.”

Tạ Ninh: “…!”

Cậu nhớ ra cậu tới đây để làm gì rồi!

Thế thì yên làm sao được!

Con ngươi sáng lên, Tạ Ninh ngọ ngoạy muốn đứng dậy, nhưng vì trước mắt bị bóng chồng, thế là va thẳng vào Đoàn Lăng.

“Ư…!”

Hắn không kịp phòng bị bị đụng vào, môi chạm nhau, sự đau đớn kèm theo xúc cảm kỳ lạ, não bộ vì vậy mà c.h.ế.t máy.

Răng rắc!

Chỗ cửa phòng, như thể có ai đó hoảng hốt đóng cửa lại từ bên ngoài, trong hành lang tiếng bước chân bình bịch nhanh chóng chạy đi.

Cả người Đoàn Lăng cứng đờ, không thể tin nổi trừng mắt nhìn con ma men đang r3n rỉ che miệng trước mặt.

Không có cảm giác buồn nôn, chỉ thoang thoảng hơi rượu, rồi cả tâm trạng lạ lẫm và quái đản đã xuất hiện mấy lần trước đó.

Vì sao lại không thấy ghét?

hongduala9

Hồi còn nhỏ, rõ là chỉ vừa ngủ trưa dậy bắt gặp Hà Mỹ Mai đang len lén xích lại gần, hắn cũng sắp nôn cả ra, bị hôn lên má thì lại càng nôn suốt đêm.

Căn bệnh này ngày càng nặng thêm theo sự trưởng thành, đến mức gần đây, ngay cả đánh người hắn cũng thấy mắc ói.

Đã là thiên tài gần hai mươi năm, Đoàn Lăng rất ít khi gặp phải nan đề hóc búa nào, nhưng bây giờ lại bất ngờ gặp phải.

Ôm với cầm tay, hắn có thể xem như là do khả năng thích ứng sau khi tiếp xúc với Tạ Ninh hết một lần lại đến một lần. Thi thoảng tiếp xúc chân tay với đám người Hà Mạn Quyển, hắn cũng sẽ không phản cảm.

Nhưng việc hôn môi này, thì xưa nay chưa từng có.

Xúc cảm kỳ lạ trên miệng không gạt đi được, nhìn khóe mắt Tạ Ninh ươn ướt và cái mặt mèo còn chưa rửa, sắc trời nhập nhoạng thu vào đáy mắt, Đoàn Lăng kéo tay đang che miệng của đối phương ra, một lần nữa cúi người xuống.

Không nghĩ ra, vậy thì thử lại lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.