Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê

Chương 7: 7: Tin Đồn Kép




[ Hai người này sẽ không còn..

cái đó đi.]

Sau một đêm kinh hồn táng đảm, buổi sáng ngày hôm sau, Tạ Ninh đeo hai cái quầng thâm dưới mắt bay đến trường học, vừa ngồi xuống đã tê liệt gục lên trên mặt bàn.

Sau khi tiếng động lạ ngoài cửa sổ biến mất, nửa đêm về sau, cậu càng nghĩ càng thấy quỷ dị, càng nghĩ càng kinh hãi.

Nếu như là ăn trộm, lúc ấy phòng vẫn còn sáng đèn, người kia không có đạo lý gì mà đi mạo hiểm chọn nhà cậu để trộm, nếu như là người, dù có nghĩ như thế nào thì cũng không thể nào biến mất không có cơ sở như vậy được..

Ở thế giới này đến việc vô lý như xuyên sách cũng có thể xảy ra, vì vậy thật khó để mà cậu không liên tưởng đến việc huyễn hoặc hơn.

Ví dụ như..

Bị ma ám.

Hậu quả của việc suy nghĩ quá nhiều là, Tạ Ninh nửa đêm không ngủ được suýt nữa hồn lìa khỏi xác, hiện tại cậu cảm thấy bị cô lập cũng có chút may mắn, ít nhất là không có tên mù nào đến quấy rầy cậu nghĩ ngơi.

Kết quả cậu vừa tự an ủi mình, thì cái tên 'bạn bè' mù liền tới.

Ở cửa lớp, Hà Mạn Quyển bước vào lớp 12/3 so với lớp mình thì càng quen thuộc hơn, cậu phớt lờ các đàn anh đàn chị đang nhiệt tình chào đón cậu, đôi chân dài chạy vài bước đến chỗ ngồi của Tạ Ninh.

"Đồ ẻo là, mày đứng lên cho tao."

Tạ Ninh mơ màng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt mèo phừng phừng lửa giận của Hà Mạn Quyển.

Hai mắt Hà Mạn Quyển đỏ bừng vì tức giận, giọng run run: "Mày nói thật đi, miệng của anh Lăng có phải là do mày cắn không?"

Đôi mắt đang ngái ngủ của cậu trợn tròn lên, Tạ Ninh cả người giật mình, lập tức tỉnh táo.

"..

Gì cơ?"

Hà Mạn Quyển tức giận nhìn bộ dạng ngu ngốc giả vờ làm bông sen trắng của cậu, cũng tốt là không có làm cậu ta tức giận đến phát khóc: "Đồ dám làm nhưng không dám nhận! Tiết thể dục buổi chiều nay hai lớp chúng ta học chung, mày có bản lĩnh thì mày 1 đấu 1 với tao, ai thua thì phải đồng ý với người kia vô điều kiện một chuyện, dám không?"

Lần trước nhìn thấy bộ dáng ủy khuất này của Hà Mạn Quyển cũng là lúc cậu vừa mới xuyên tới, Tạ Ninh nhìn hắn ta như nhìn thiểu năng, thiếu chút nữa nhịn không được mà mắng người.

Nói cái gì mà dám làm không dám nhận? Nếu như cậu nhớ không nhầm, trong cái đám Dương Trừng kéo hội đi đánh nhau ngày hôm qua thì cái thằng mặc áo khoác màu cam nổi bật như một con mèo vàng chính là Hà Mạn Quyển còn gì!

Mấy cái thằng này đánh nhau bị thương quay đầu đi liền không còn nhớ gì thì không nói đi, thế mà lại đem đổ hết lên đầu cậu thì có lưu manh quá không vậy, rốt cuộc là nó ngu thật hay là mất trí nhớ đây?

Có cái để so sánh, Tạ Ninh cảm thấy mình tự bổ não cả đêm về mấy chuyện linh dị quỷ thần thì căn bản không tính là bệnh thần kinh.

Nhưng mà trong nguyên tác thì Hà Mạn Quyển chính là kiểu nhân vật ngọt ngào trong sáng ngu ngơ, Tạ Ninh cũng không phải loại người không có kiến thức như hắn ta: "Tôi không biết chơi bóng rổ, hơn nữa đó cũng không phải là do tôi..

làm."

Hà Mạn Quyển nghẹn họng: "Vậy thì so ném rổ."

"Cậu là dân chuyên, tôi là dân nghiệp dư, so cái này không công bằng." Tạ Ninh ngáp nhẹ một cái, trong mắt tràn ra vài giọt lệ trong suốt, cậu giả vờ trầm ngâm nói: "Nếu mà cậu muốn đấu, không thì làm một bộ đề kiểm tra cao cấp so kết quả đi, cậu lớp 11 tôi lớp 12, như vậy thì công bằng hơn."

Hà Mạn Quyển: "..."

Mặc dù xuất thân là con nhà dòng dõi nho học, ba mẹ đều là những học giả nổi tiếng có thành tựu xuất sắc, nhưng thành tích của Hà Mạn Quyển lớp 11 trường Dương Trừng lại nổi tiếng là thảm không nỡ nhìn, một nửa tế bào não tượng trưng cho trí tuệ của ba mẹ mình hắn ta cũng không thừa hưởng được.

Hắn ta thẹn quá hóa giận mắng: "Đồ ẻo lả..

mày cố ý đứng không?"

Tạ Ninh, người không biết rõ sự thật, rất vô tội: "Tôi chỉ đưa ra gợi ý thôi mà."

Từ đầu đến cuối, giọng điệu Tạ Ninh ôn hòa, Hà Mạn Quyển lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng lúc này lại bị nghẹn đến không nói nên lời, đối mặt với Tạ Ninh hoàn toàn vô hại, thậm chí không có lý do gì để nổi giận.

Bên tai mơ hồ có thể nghe thấy bốn phía đang xì xào bàn tán gì đó, tần suất hai chữ 'Miêu Quyển' được nhắc đến rất cao, hốc mắt Hà Mạn Quyển đỏ lên, luôn cảm thấy là mấy người này đang cười nhạo hắn.

Hắn ta cứng cổ không chịu nhận thua, hừ lạnh một tiếng: "Ồ! Nói trắng ra là mày không muốn chia tay với anh Lăng chứ gì, tao nói cho mày biết, sớm muộn gì tao.."

"Chờ chút." Tạ Ninh đột nhiên cắt ngang, kinh ngạc hỏi: "Vậy nếu cậu thắng sẽ yêu cầu tôi chia tay Đoàn Lăng phải không?"

Hà Mạn Quyển dù có ngốc tới đâu thì cũng biết, chuyện của đôi trẻ người ta mình không có quyền can dự vào, nhưng đối diện với bạn bè và thần tượng mà mình mơ ước bao nhiêu năm, đứng trước cảm tính thì lý trí căn bản không đáng nhắc đến, cậu ý thức được mình đuối lý, cảm thấy có lỗi nhưng vẫn cố nói với giọng điệu bực tức: "Đúng! Chia tay!"

"Vậy thì tôi cược với cậu."

"Tao biết mày không nguyện ý, loại như mày tao gặp..

Gì cơ?"

"Tôi nói tôi đồng ý đấu với cậu."

Hà Mạn Quyển có chút sững sờ, nhìn nụ cười giả tạo cùng ánh mắt lấp lánh của Tạ Ninh, đột nhiên trong lòng cảm thấy không xác định được.

Phản ứng của đồ ẻo là sao đây, như thế nào cũng giống như cậu ta đang mong chờ chia tay?

* * * Sẽ không phải là anh Lăng đang theo đuổi cái đồ ẻo lả này chứ? Vậy nếu như mình thắng, chẳng phải là đúng như ý muốn của đồ èo lả này sao?

Nhưng nếu hắn ta thua, thì chuyến này cậu đến để làm cái gì đây, đặc biệt đến đưa cho đồ ẻo lả cầm chuôi của mình à?

Còn chưa thi đấu, Hà Mạn Quyển đã bắt đầu rối rắm: "Cái kia, mày chắc chắn.."

"Chắc chắn! Nói rồi, cậu đừng có mà đổi ý."

Cậu cưởi tủm tỉm tiễn Hà Mạn Quyển cả khuôn mặt nhăn nhó rời đi, Tạ Ninh tâm trạng tốt lên lại nằm sấp xuống bàn, nói thật, lúc trước cậu không có nghĩ ra là còn có phương pháp này.

Ngẫm lại cũng đúng, tuy nói rằng cậu không thể chủ động đề nghị chia tay, nhưng có lý do thì khác, ví dụ như là dưới sự 'ép bức' của người ngoài nên cậu không thể nào mà không nhắc tới chuyện này.

Đến lúc đó mà Đoàn Lăng cũng có ý như thế, vậy tự nhiên vui vẻ thành công, lùi một bước mà nói, cho dù Đoàn Lăng nghe thấy mà tức giận, thì có tức giận cũng không có tính đến trên đầu cậu được.

Là Hà Mạn Quyển tự mình tới tìm!

Huống chi tối qua vừa chọc tức Đoàn Lăng, có bậc thang này, xác suất Đoàn Lăng thuận theo sẽ rất lớn.

Nghĩ đến đây, Tạ Ninh có chút vui mừng, nhưng mà mặc kệ tâm tình có vui tới đâu, thì cũng không triệt tiêu hết được sự mệt mỏi.

Một ngày học bắt đầu, cậu gà gật lăn ra ngủ cả buổi sáng, trong lúc đó còn bị một hai giáo viên gọi tên, khiến cho nhiều người chú ý đến tình trạng không bình thường của cậu.

Tối hôm qua chuyện Đoàn Lăng và Tạ Ninh ngồi cùng một chiếc xe đi về đã lan truyền khắp cả Dương Trừng, lại phối hợp với bộ dáng của Tạ Ninh rõ ràng là bị mất ngủ, một đám người xung quanh không khỏi nghiêng đầu tự bổ não.

Điều gì có thể khiến mọt sách mệt mỏi đến mức công khai ngủ gật trên lớp?

Lại kết hợp với lời mà Hà Mạn Quyển lúc nãy nói, đôi môi bị rách của Đoàn Lăng là do Tạ Ninh cắn, học sinh lớp 12/3 ai nấy đều thay đổi sắc mặt.

Hít!

Vãi! Hai người họ đã không còn..

phải không? Bọn họ vừa mới trưởng thành!

Hơn nữa mới mấy ngày mà, tên mọt sách phóng đãng như vậy à, nhất định là nó chủ động quyến rũ Đoàn Lăng, đây không phải là nó rõ ràng không coi trọng lời cảnh cáo của bọn họ là gì.

Suốt cả giờ nghỉ trưa, bầu không khí trong trường lại lần nữa trở nên cuộn trào mãnh liệt, toàn bộ bị bao phủ với đám mây đen oán khí ngút trời, đợi đến khi Tạ Ninh ngủ no giấc, sau khi mở mắt nhìn vào những đôi mắt u oán như sói như hổ của các bạn xung quanh, cả người đều mơ hồ.

Không có bạn bè chính là có chút không tốt, trong trường xảy ra chuyện gì, cậu ngay cả một người có thể hỏi cũng không có, có tin tức gì cũng không ai đến nói cho cậu biết.

Cả giờ nghỉ trưa, đi đâu Tạ Ninh cũng có cảm giác như có ánh mắt đặt trên lưng cậu, bị nhìn như thế cũng không nuốt trôi cơm.

Trước khi vào lớp buổi chiều, cậu do dự hồi lâu, rốt cuộc vươn tay chọc chọc Diệp Tuyên ngồi bàn trên, nhỏ giọng hỏi: "Bạn học Diệp Tuyên, buổi sáng xảy ra chuyện gì à?"

Diệp Tuyên cũng không quay đầu lại nói: "Không, đừng có đụng vào tôi."

Khóe mắt Tạ Ninh liếc nhìn mấy nữ sinh bên cạnh đang giận dữ trừng mắt nhìn cậu, có chút không tin.

"..

Thật à?" Cậu đột nhiên nghĩ đến gì đấy, sắc mặt khẽ biến: "Có, có phải lúc tôi ngủ, Đoàn Lăng đến tìm tôi?"

Nghe được cái tên này, đáy mắt Diệp Tuyên đang đưa lưng về phía Tạ Ninh có chút lạnh, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo hơn: "Đã nói là không có rồi! Cậu có thể đừng nói chuyện với tôi nữa được không?"

Hắn hung dữ như vậy khiến Tạ Ninh có chút ngẩn người, trầm mặc thật lâu, thu tay lại nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Có lẽ cũng tự ý thức được thái độ của mình quá tệ, Diệp Tuyên quay đầu lại muốn nói gì đó lại thôi, sau khi Tạ Ninh rũ mắt tránh khỏi tầm mắt của hắn ta, vẻ mặt của hắn ta hơi vặn vẹo, lại như giận dỗi mà quay người lại.

Thấy hắn ta không giải thích gì, Tạ Ninh rốt cục vẫn có chút thất vọng, bị người bạn duy nhất trong lớp ghét bỏ, nói không tổn thương thì là giả, về sau cậu hoàn toàn xem như không có 'bạn bè'.

Cậu chống cằm thầm thở dài, trong lòng không ngừng khuyên bản thân đừng nên để ý, tất cả chỉ là thoáng qua mà thôi.

Chọc người khác chán ghét không phải cậu, là thân phận treo trên đỉnh đầu cậu đây, chờ chia tay Đoàn Lăng, hết thảy đều sẽ khôi phục lại như bình thường.

Không có cách nào cả, thế giới trong sách chính là vô lý như vậy đấy.

Tạ Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, con ngươi trong suốt như thủy tinh phản chiếu lại một chút ánh nắng mặt trời, nhìn kỹ lại thì thấy có chút trống rỗng.

Thời tiết bên ngoài rất tốt, mặt trời tỏa sáng rực rỡ, ăn trưa xong, học sinh đi dạo, trò chuyện trên sân thể dục, phong cảnh khắp nơi đều tỏa ra hơi thở thanh xuân tươi đẹp.

Thời tiết đẹp như vậy, không đáng để tức giận.

Điều chỉnh lại tâm trạng một chút, cậu lấy sách toán ra chuẩn bị bài cho tiết học toán tiếp theo, vừa mới mở sách ra động tác liền dừng lại, lúc này mới nhớ tới chuyện mình bị mất bài kiểm tra.

Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết Toán, giáo viên muốn giảng lại bài kiểm tra kia, đối diện với nhiều người trừng mắt nhìn chằm chằm như vậy, cậu càng không dám đi tìm Đoàn Lăng hỏi về tờ kiểm tra đó.

Tạ Ninh nhất thời có chút hoảng hốt, vốn định cầu cứu Diệp Tuyên, nhưng nhớ tới thái độ vừa rồi của hắn ta, cánh tay vừa vươn ra lại cứng ngắc thu về.

* * * Thôi quên đi.

Cậu tức giận mất sức nằm trên mặt bàn, cậu phồng má lẩm bẩm một mình: "Cùng lắm thì bị mắng."

Dù sao cuộc sống của cậu từ lúc xuyên sách tới giờ nó đã loạn thành một cục rồi.

Lỗ tai của Diệp Tuyên ngồi bàn trước giật giật, lưng cứng đờ, Tạ Ninh lại không chú ý tới.

"Ai.."

Không bao lâu sau, Tạ Ninh nhìn lại mấy ngày nay của cậu nhịn không được mà thở dài, thương xót cho cuộc sống xui xẻo của minh.

Mà một tiếng thở dài này chọc cho tư thế của Diệp Tuyên ngồi đằng trước càng thêm cứng đờ, cậu chàng Diệp Tuyên đeo kính hận không thể che lỗ tai, trong lòng đấu tranh kịch liệt hơn mười giây, hắn ta chẳng những không bịt lỗ tai, mà còn không nhịn được quay người lại.

"Có cái gì mà phải than thở, cậu cách xa hắn một chút thì không phải là chuyện gì cũng sẽ không xảy ra sao!"

Diệp Tuyên cho rằng Tạ Ninh vì mọi người có địch ý với mình mà buồn rầu, tức giận nói: "Huống hồ không ai để ý cậu cũng do cậu đáng đời, ai bảo cậu thiển cận như thế chỉ biết nhìn vào vẻ bề ngoài."

Mặc kệ như thế nào, nhưng mà nói cậu đáng đời thì quá đáng lắm rồi.

Cho dù là bạn trai của Đoàn Lăng, thì cũng không có đạo lý gì mà cô lập cậu.

Tạ Ninh há miệng, định phản bác lại hắn ta, lời nói đã đến miệng nhưng lại cảm thấy nói những lời này với nhân vật trong sách cũng không có ý nghĩa gì, vì thế lúng túng sửa lại: "..

Không phải vì người khác, tôi chỉ là vô ý làm mất tờ kiểm tra toán mà."

Diệp Tuyên: "..."

Diệp Tuyên: "Cậu có não không vậy?"

Thật sự không nghĩ tới cậu là vì cái chuyện nhỏ như này, sắc mặt Diệp Tuyên lúc xanh lúc trắng, nhất thời không biết nên xấu hổ vì hiểu lầm hay là nên bội phục tâm của cậu lớn.

Bị bạn học cô lập cũng không thấy cậu thở dài, mất bài kiểm tra mà cứ than thở như cái quạt bị hỏng, cái này cuối cùng là cái loại tâm lý gì đây?

Hắn ta chăm chăm nhìn vào khuôn mặt vô tội của Tạ Ninh sững sờ vài giây, cuối cùng bả vai sụp xuống nhận thua, không tình nguyện nói: "..

Được rồi, sau khi hết giờ tôi sẽ giảng lại cho cậu."

"Thật sao?" Hai mắt Tạ Ninh tỏa sáng, mừng rỡ nói: "Cậu tự mình giảng lại cho tôi kiến thức kia?"

Kỳ thật cậu đều cùng mắc lỗi một dạng đề trong bài kiểm tra đó, chỉ cần cậu có thể nạp được đống kiến thức kia, thì cái tờ kiểm tra nào đó có cũng được mà không có cũng được.

Dương Trừng không giống như các trường khác, tan học giáo viên còn gấp gáp hơn học sinh, không dễ dàng gì chặn được người, nếu Diệp Tuyên đồng ý giảng cho cậu, sau này cậu cũng không cần đi tìm giáo viên.

Nhớ tới thái độ vừa rồi của Diệp Tuyên, Tạ Ninh dừng một chút, không yên tâm lắm mà xác nhận: "Cậu thật sự muốn giảng cho tôi à?"

"Giả đó." Diệp Tuyên lấy ra bài kiểm tra làm đầy đủ của mình đặt lên bàn cậu, khuôn mặt đeo kính gọng đen đầy nghiêm túc căng thẳng, cứng rắn thúc giục: "Còn mười phút nữa vào lớp, nhanh lên."

Tạ NInh có hơi chút sững sờ, sau khi ngơ ngác, chính là vui mừng.

Đôi mắt hạnh của cậu chậm rãi cong lên, hướng về Diệp Tuyên nở ra một nụ cười tươi tắn xuất phát từ tận đáy lòng, thấy vậy hô hấp Diệp Tuyên bỗng dưng chậm lại.

"Diệp Tuyên.

Cậu đúng là người tốt mà."

"Rốt cuộc cậu có học hay không?"

"Có mà, chờ tôi lấy vở ghi đã."

Tạ Ninh vừa nói vừa luống cuống tay chân lục lọi tìm vở ghi, vất vả mới lấy ra được, ngay khi cậu định ra hiệu cho Diệp Tuyên giảng, lúc ngẩng mặt lên gương mặt tươi cười bỗng cứng đơ, ngay cả động tác cũng dừng lại giữa đường.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, lớp học yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Một bóng dáng chậm rãi từ cửa lớp đi vào, mang theo khí thế mạnh mẽ cùng hào quang chói mắt, ánh mắt quét qua một vòng lớp học, sau đó vững vàng dừng lại trên mặt cậu.

Thẳng tới khi Đoàn Lăng đi đến bên người cậu, Tạ Ninh vẫn duy trì tư thế lấy vở kinh ngạc nhìn hắn.

Đoàn Lăng bị nhìn chằm chằm nhíu mày lại, nhấc chân đá bàn cậu một đá: "Chậc, cậu câm à?"

Được rồi, tính tình chó chết này là của nhân vật chính chắc chắn không sai, vấn đề là-

Hắn tại sao mà đến đây?

Tại sao lại đến vào một cái ngày mà tất cả bạn học đang khó hiểu mà có sự thù địch với cậu.

Không chỉ trong đầu cậu nghĩ như vậy, Tạ Ninh còn nhịn không được mà thốt ra: "Cậu, cậu sao lại qua đây?"

Lời này vừa nói ra, trong lòng cậu liền giật thót, quả nhiên, vẻ mặt Đoàn Lăng trong nháy mắt trầm xuống, nhướng mày hỏi: "Như thế nào, cậu không chào đón à?"

Dứt lời, không biết nghĩ tới cái gì, Đoàn Lăng bỗng nhiên nhìn Diệp Tuyên đang dùng chung một cái bàn học với Tạ Ninh, hai mắt híp lại, một tia khinh bỉ lóe lên trong mắt hắn.

"A, thì ra là ngoại tình."

"?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.