Editor: spring | Beta-er: lnc
Thời gian trôi qua rất nhanh, khi Cảnh Từ đang tập trung chuẩn bị cho thi đấu, tháng Bảy lặng yên dần tới.
Lớp mười hai đã thi đại học xong từ sớm, hoàn toàn được giải phóng, tứ hợp viện vô cùng náo nhiệt ngày xưa trở nên yên tĩnh, ngay cả nhà ăn chật chột cũng vắng vẻ hơn không ít.
Thi cuối kỳ gần ngay trước mắt, học sinh lớp mười, lớp mười một khắc khổ hơn bình thường rất nhiều. Buổi tối, sau khi tắt đèn, chỗ nào cũng thấy có người bật đèn pin chui vào trong chăn học tiếp. Mà Cảnh Từ cuối cùng cũng phải xuất phát đi tham gia Olympic Toán học quốc tế.
Giải Olympic Toán quốc tế thường có sáu ngày.
Ngày đầu tiên là nghi thức khai mạc, hai ngày kế tiếp là thi đấu. Sau đó sẽ để lại hai ngày cho ban giám khảo chấm bài thi, ngày cuối cùng là nghi lễ bế mạc và tiệc tối.
Có quốc gia đến sớm khoảng một tuần để các đội viên điều chỉnh múi giờ lệch, duy trì trạng thái tốt nhất, nhưng nhóm Cảnh Từ chỉ đến trước một ngày.
Trước lúc đó, Cảnh Từ còn cần đến Đế Đô tập hợp cùng các đội viên khác, rồi mới thống nhất bay đến nước Anh.
Chỉ cần ở tại nước Anh khoảng chừng có một tuần thôi, nên lúc đi, Cảnh Từ không mang theo quá nhiều đồ đạc. Cậu chỉ xách theo một vali nhỏ tầm 24 inch, đựng toàn là nhu yếu phẩm, ngay cả quần áo cũng là đủ để thay giặt. Thứ duy nhất không dùng được, nhưng cậu lại không muốn bỏ bớt là mấy tấm ảnh chụp Doanh Kiêu kẹp trong tường kép vali.
"Anh, em đi đây." Cửa nhà, Cảnh Từ để vali dừng bên cạnh chân, quay đầu nhìn Doanh Kiêu, cố gắng tỏ ra thoải mái nói: "Anh về đi."
Lần này, cậu vẫn từ chối đề nghị tiễn cậu đến sân bay của Doanh Kiêu, đồng thời kiên quyết không nói tạm biệt.
"Em sao vậy?" Doanh Kiêu một lần nữa kéo cậu vào nhà, cúi đầu cẩn thận nhìn biểu cảm của cậu, khẽ nói: "Không nỡ xa anh à?"
Sợ Doanh Kiêu lo lắng, Cảnh Từ vốn định phủ nhận. Nhưng không biết thế nào, đầy bụng giải thích đến miệng lại biến thành vẻn vẹn một chữ "Ừ".
Là thật sự không nỡ, còn có chút sợ hãi. Hai người họ mỗi lần ly biệt hoặc đoàn tụ đều không có chuyện gì tốt.
"Anh cũng không nỡ." Doanh Kiêu đưa tay vuốt vuốt tóc của cậu, kéo cậu ngồi xuống ghế sô pha, cố ý trêu đùa: "Chỉ muốn làm em nhỏ đi rồi bỏ vào trong túi anh, để em lúc nào cũng đi theo anh."
Cảnh Từ bật cười.
"Trước kia anh không nói cho em à?" Doanh Kiêu bóc một cái kẹo nhét vào trong miệng Cảnh Từ, dịu dàng nói: "Chỗ em thi đấu anh từng đi qua hồi còn bé rồi."
Đôi mắt Cảnh Từ lập tức sáng lên: "Thật hả anh?"
Nhận thức việc mình sắp đặt chân đến nơi Doanh Kiêu từng đi qua làm trong lòng cậu dễ chịu hơn khá nhiều.
"Ừ." Doanh Kiêu dựa vào ghế sô pha, miễn cưỡng đùa giỡn ngón tay của cậu: "Có điều trên cơ bản không còn ấn tượng gì, đến lúc đó em chụp nhiều thêm mấy tấm ảnh rồi gửi cho anh, nói không chừng anh lại nhớ đến."
Cảnh Từ lập tức hứa hẹn: "Được."
"Cho nên đừng suy nghĩ nhiều, cứ coi như là đi giúp anh tìm về ký ức." Doanh Kiêu chạm trán mình vào trán cậu, nhìn vào mắt cậu: "Thật vui vẻ mà đi, sau đó lại vui vẻ quay về, anh ở trong nhà chờ em."
Trái tim Cảnh Từ lập tức vừa chua vừa ngọt, cậu gật đầu thật mạnh: "Em hiểu rồi."
"Đã đồng ý thì phải làm được, nếu không..." Doanh Kiêu nâng cằm cậu, thản nhiên nói: "Đến lúc ấy anh thật sự sẽ đánh em đó."
Đánh?
Cảnh Từ ngước mắt, không dám tin nhìn hắn.
Doanh Kiêu liếm môi, thấp giọng nói: "Dùng phần dưới eo."
Hô hấp Cảnh Từ cứng lại, đỏ mặt "Ừ" một tiếng.
Doanh Kiêu cười khẽ, cúi đầu muốn hôn cậu.
"Anh, anh..." Kết thúc nụ hôn, Cảnh Từ đỏ đến tận mang tai. Cậu nhìn bờ môi mỏng của Doanh Kiêu, nhỏ giọng nói: "Kẹo của em..."
Doanh Kiêu dùng đầu lưỡi gảy gảy viên kẹo trong miệng, đại khái là do giành được, hắn cảm thấy vô cùng ngọt. Doanh Kiêu nhướng mày nhìn Cảnh Từ, ác liệt nói: "Chính là cướp của em đó, sao hả, không cho?"
"... Không." Cậu... cậu thích Doanh Kiêu giành của mình như thế!
Cảnh Từ ngượng ngùng rũ mắt: "Cho."
Cậu quá ngoan, ngoan đến mức Doanh Kiêu chẳng hề muốn thả cậu đi.
Doanh Kiêu nhắm mắt lại, miễn cưỡng khắc chế cảm xúc không nỡ trong lòng. Hắn ôm lấy cậu, sau đó trịnh trọng nói vào tai cậu: "Cảnh thần cố lên."
Thời gian dành cho nhóm Cảnh Từ tương đối gấp gáp, ngay ngày hôm ấy, cả sáu đội viên tập hợp đủ tại Đế Đô, người dẫn đội lập tức mở cuộc họp nhỏ với bọn họ.
"Quá trình dự thi các em hẳn đều đã biết, nhưng thầy vẫn muốn nói lại một lần nữa." Thầy giáo dẫn đội ngồi trên ghế sô pha, uống một hớp nước: "Bài thi tổng cộng sẽ chia thành hai ngày, thời gian là từ chín giờ sáng đến một rưỡi chiều mỗi ngày, hết bốn tiếng rưỡi. Mỗi lần có ba bài, một bài 7 điểm, điểm tuyệt đối là 42 điểm."
Thấy các đội viên đều đang chăm chú nghe, không ai lơ là. Người dẫn đội thỏa mãn nhẹ gật đầu, tiếp tục nói: "Các em đều đi theo con đường thi đấu này, cho nên cũng biết thành tích thi đấu bốn năm trước của nước ta."
Trong quá khứ, rất nhiều người đều xưng Olympic Toán quốc tế là World Cup của người Hoa. Bởi vì đội Trung Quốc có thực lực quá mạnh, năm nào cũng chiếm vị trí đầu tiên, để những nước khác chỉ có thể nhìn chức quán quân mà than thở.
Nhưng mấy năm gần đây, tình huống lại ngược lại. Đã bốn năm liên tục Trung Quốc không lấy được chức vô địch.
"Nói như vậy không phải để các em thêm áp lực." Người dẫn đội cười một tiếng: "Chỉ để các em nhớ kỹ tình huống này, hết sức nỗ lực. Có thể rửa nhục thì càng tốt, không thể cũng không cần phải hoài nghi bản thân. Môi trường Olympic Toán học hiện tại của nước ta chính là như vậy, không phải vấn đề cá nhân của các em."
Tuy nói vậy, sau khi ông dứt lời, bầu không khí trong phòng vẫn trở nên căng thẳng.
Người dẫn đội thấy thế, đứng lên, duỗi một tay ra trước mặt các đội viên: "Các em đều là tinh anh trong tinh anh, những lời khác thầy không nói nhiều, chỉ còn hai từ cuối cùng "Cố lên!"."
Cảnh Từ và Vương Quỳnh liếc nhau, đứng lên cùng các đội viên khác. Họ đưa tay ra, xếp chồng lên mu bàn tay của người dẫn đội, hít sâu một hơi: "Cố lên!"
Sáng ngày hôm sau, thời điểm Doanh Kiêu rời giường đi học, Cảnh Từ bước lên chuyến bay đến nước Anh.
Trải qua mười một tiếng trên máy bay, rốt cuộc cả đoàn hạ cánh lúc mười hai giờ trưa giờ địa phương.
Sân bay bên này có người đến đón bọn họ, là một giáo viên dẫn đội khác đã đến ba ngày trước.
Mỗi lần Olympic Toán quốc tế diễn ra, sẽ sắp xếp ít nhất hai giáo viên dẫn đội. Một người phụ trách các đội viên, một người khác phụ trách những công việc hải ngoại liên quan.
Mặc dù không gian chỗ ngồi trên chuyến bay quốc tế khá rộng rãi, nhưng ngồi suốt một ngày cũng không chịu nổi. Đám Cảnh Từ vô cùng mệt mỏi, cộng thêm lệch giờ, khiến đầu óc hỗn loạn, không có tinh thần. Đến khách sạn, qua loa ăn uống xong, bọn họ đều về phòng nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, tin tức về lần thi đấu Olympic Toán này cũng dần được chú ý.
Mặc dù vòng tròn Olympic Toán học khá nhỏ, thi đấu trong nước rất ít người chú ý đến. Nhưng dính dáng đến thi đấu quốc tế và vinh dự quốc gia thì không giống vậy. Không chỉ các tạp chí lớn tranh nhau cập nhật về cuộc thi, trên mạng cũng có không ít người đang thảo luận.
【 Cầu chúc cho đội tuyển Trung Quốc đoạt giải quán quân! 】
【 Ủng hộ Cảnh từ, kiêu ngạo của tỉnh Đông Hải chúng ta! 】
【 Lần xếp hạng trước bị giẫm hố, đàn anh Vương Quỳnh cố lên! 】
【 Mấy lần trước đều thi thành cái dạng kia, lần nầy còn không biết thấp giọng hơn tí hả? Ha ha. 】
【 Lầu trên, bàn phím mua đâu đấy? Dùng tốt đó, cho xin cái link với. Có bản lĩnh mày lên đi! Olympic Toán học khó như thế nào cũng không cần tao phải nói thêm chứ? Có thể dự thi đã vô cùng lợi hại rồi được không? 】
【 Nói xem thời cấp ba mày thi toán học được bao nhiêu điểm? Có chơi lại được thì hẵng to mồm nhé. 】
(*Nguyên văn là: 说说你高中时候数学考了多少分? 这把你给能的. bạn nào biết giúp mình với nha)
【 Hiện tại trong nước không chú trọng phát triển Olympic Toán, cho nên thành tích trượt xuống là chuyện đương nhiên, hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai. 】
【 Trọng ở tham dự! Trọng ở tham dự! 】
Ngoài số rất ít anh hùng bàn phím ra, hầu hết cư dân mạng đều vô cùng hữu hảo. Dù sao có thể đại biểu cho quốc gia tham dự Thi đấu Olympic quốc tế cũng đã là trình độ để người bình thường ngưỡng vọng.
Về thứ hạng thành tích, đương nhiên cũng quan trọng. Nhưng vì thành tích của mấy năm trước, tất cả mọi người không dám ôm hi vọng quá lớn. Vả lại đám ngoài nghề bọn họ chủ yếu đến hóng chuyện, xoi mói* như vậy làm gì, tập trung hô cố lên cho các tuyển thủ là được.
(*Gốc là KY: một từ lóng của giới trẻ Nhật Bản từ năm 2007, thường được dùng để chỉ những người có những phát ngôn, hành động không phù hợp với hoàn cảnh, nội dung cuộc nói chuyện. Nói nôm na là vô duyên ấy)
Cho nên tổng thể bầu không khí của topic vô cùng bình thản, càng về sau thậm chí còn bắt đầu mê đắm khuôn mặt của Cảnh Từ.
Cảnh Từ không thấy tin tức trên mạng, do chênh lệch múi giờ, cậu báo bình an cho Doanh Kiêu xong liền không còn đụng vào điện thoại nữa.
Ép bản thân nghỉ ngơi vẫn có hiệu quả, đến nghi thức khai mạc ngày hôm sau, tinh thần của cậu đã khôi phục vài phần.
Nghi thức khai mạc chỉ cử hành một buổi sáng, buổi chiều là thời gian hoạt động tự do. Vì ngày hôm sau là thi đấu chính thức, sau cơm trưa, thầy dẫn đội sợ mọi người lần đầu tiên tới nước Anh quá hưng phấn, nhấn mạnh hai lần không cho phép chạy loạn khắp nơi xong mới thả bọn họ về nhà.
"Làm gì bây giờ hả Cảnh Từ? Giờ tim tôi cứ đập bình bịch ấy." Đừng nhìn lúc đến Vương Quỳnh hí ha hí hửng nói buổi du lịch "công", nhưng thật sự sắp đến thời điểm tranh tài, đừng nói đi ra ngoài chơi, ngay cả nằm cậu ta cũng không nằm yên được.
"Mẹ tôi còn gửi cho tôi cái gì mà đừng khẩn trương, quan trọng là tham dự." Vương Quỳnh liều mạng nắm tóc, sụp đổ: "Đây... Đây chẳng phải là ám chỉ tôi không lấy được thành tích tốt sao? Đù, càng xem tâm tình càng bồn chồn ấy."
Nhịp tim Cảnh Từ cũng nhanh hơn, nhưng chủ yếu do cậu hưng phấn đã tìm được đối thủ.
Cậu không biết an ủi người khác, ngẫm nghĩ, nhớ đến mấy ngày hôm trước lớp cậu tập thể đăng cá chép cầu may, nói: "Nếu không cậu đi share ảnh cá chép?"
"May có cậu nhắc tôi!" Vương Quỳnh như thể bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức lấy điện thoại di động ra, tìm đủ loại bài post Weibo, nào là ảnh cá chép, nào là mấy câu slogan truyền cảm hứng gì gì đó*, đồng loạt chuyển tiếp hơn mười cái mới ngừng lại.
(*Gốc là: 上上签之类的微博, bạn nào biết giải đáp giúp mình nha!)
"Cậu không đăng à?"
Cảnh Từ cười lắc đầu.
Vương Quỳnh chỉ thuận miệng hỏi một câu, không hỏi đến cùng. Cậu ta vừa điên cuồng thả tim ảnh cá chép, vừa đến gần Cảnh Từ, thấp giọng nói: "Cậu nói... Nếu như lần này thành tích của chúng ta vẫn không được, sẽ bị dân mạng mắng không? Lần trước bị chửi thảm luôn."
"Đừng đi xem là được." Từ trước đến nay Cảnh Từ không thèm để ý ánh mắt của những người khác: "Thành tích của chúng ta cũng chẳng liên quan đến bọn họ."
"Dù vậy, nhưng mà..." Vương Quỳnh gãi đầu: "Tôi cứ hơi thấp thỏm."
"Được rồi, không nói nữa, năng lượng tiêu cực quá nhiều." Cậu ta thở dài, đổi chủ đề: "Hơn nữa, trong nghi thức khai mạc hôm nay, cậu chú ý đến ánh mắt mấy đội mạnh nước ngoài nhìn chúng ta không?"
"Không có."
"Biết ngay là cậu không thấy mà." Vương Quỳnh căm giận nói: "Chỉ thiếu điều không viết mấy chữ xem thường chúng ta lên mặt thôi, tôi thèm ấy! Bọn họ dựa vào cái gì chứ? Có năm nào chủ lực của bọn họ không phải Hoa kiều không?"
Nụ cười trên mặt Cảnh Từ dần dần phai nhạt, cậu nhấp môi dưới: "Cho nên hôm nay nhất định phải điều chỉnh xong lệch giờ, ngày mai phải dùng trạng thái tốt nhất đi thi đấu."
"Liều mạng!" Vương Quỳnh cắn răng, ném điện thoại di động qua một bên: "Tôi đi nghỉ ngơi!"
Ban đêm, Cảnh Từ ngủ ngon giấc. Sáng ngày hôm sau, cậu tỉnh dậy với cái đầu minh mẫn, tinh thần sung mãn.
Rửa mặt xong, Vương Quỳnh đến hành lang gọi điện thoại cho mẹ cậu ta, cầu chút an ủi cuối cùng. Thấy trong chốc lát cậu ta chưa về được, Cảnh Từ kéo vali ra, lấy ảnh chụp Doanh Kiêu. Vuốt nhẹ thật lâu, cuối cùng cậu nhẹ nhàng hôn lên ảnh.
Vì sao không đăng hình cá chép?
Cậu không cần.
Doanh Kiêu mới là điều may mắn lớn nhất đời này của cậu.
Khóe môi Cảnh Từ khẽ cong lên, trân trọng đặt ảnh chụp về chỗ cũ. Ăn sáng xong, cậu hăng hái bước vào trường thi.
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói: Ban đầu muốn viết đến đoạn có thành tích, nhưng tốc độ tay quá cặn bã không viết đến... Ngày mai sẽ bổ sung một chút _(:з" ∠)_
Nếu như anh Kiêu biết Từ Từ bị người nước ngoài xem thường ——
Anh Kiêu: Ha hả, điểm thực lực gánh cả rồi, dám chắc max điểm vả mặt luôn!