*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lilac | Beta-er: lnc
Trong khoang tàu, điều hòa được mở đầy đủ. Đủ loại mùi đồ ăn không ngừng trộn lẫn với nhau, lan tỏa trong không khí khiến người ta không tài nào thở nổi.
Cảnh Từ dựa đầu vào thân tàu, mặt cúi gằm xuống, hai tay nắm chặt tay vịn ghế ngồi, đầu ngón tay siết mạnh tới nỗi trắng bệch.
Giấc mộng tới đó lập tức bị gián đoạn, sau đó Kiều An Ngạn ra sao, cậu không biết, Doanh Kiêu làm thế nào tìm cậu không được, cậu cũng không biết.
Vành mắt Cảnh Từ đỏ bừng, cậu liều mạng cắn chặt răng nuốt tiếng nghẹn ngào cùng nước mắt xuống, không để bản thân bật khóc.
Nếu chẳng qua là mất tích đơn thuần thì sẽ còn một tia hy vọng lưu lại cho Doanh Kiêu. Nhưng nếu không phải thì kiếp trước Doanh Kiêu đã phải bất lực như nào khi nhìn thấy dấu vết tồn tại của mình dần dần biến mất, nhìn những kí ức của mọi người xung quanh về mình dần bị xóa sạch, tình cảnh khi đó tuyệt vọng biết bao.
Bởi trừ hắn ra, không một ai nhớ đến Cảnh Từ.
Người tên Cảnh Từ này, từ mọi thứ tồn tại bên người dần biến thành những gì chỉ có trong đầu hắn.
"Doanh Kiêu bên Viện Kinh tế có phải điên rồi không? Cảnh Từ? Lớp mình có ai tên như vậy đâu."
"Tao thấy nó phát điên cả ngày, không biết sao thi được vào trường mình, nói mấy lần vẫn không nhận ra."
"Hầy, dù sao tao cũng không muốn nhìn thấy thằng đấy nữa đâu, thật đấy."
Cảnh Từ run cả người, lồng ngực phập phồng kịch liệt, lòng đau như bị ai đấy đâm thẳng một dao.
Cậu thà để cho Doanh Kiêu quên cậu đi giống như những người khác, chứ không muốn hắn ngày ngày phải chịu dằn vặt đau khổ như vậy.
Từ lúc bình sinh đến giờ, lần đầu tiên Cảnh Từ hi vọng Doanh Kiêu không thích cậu nhiều đến thế.
Lúc này ở Thực Nghiệm tỉnh, chuông báo kết thúc tiết thứ tư của buổi chiều vang là Doanh Kiêu lập tức chạy ra ngoài.
"Ấy, anh Kiêu, từ từ đã!" Trịnh Khuyết nhét điện thoại vào túi, xách quần đuổi theo: "Mày là đói không chịu được nữa à? Sao tự dưng vội thế?"
"Anh Kiêu không đến căng tin đâu, vừa nhắn trong nhóm đấy! Mày không thấy à?" Hà Chúc thở hổn hển kéo bạn mình đi: "Một lát nữa anh Từ về rồi, nó ra ga đón người!"
"À thế à, nãy tao chơi game nên tắt thông báo nhóm." Trịnh Khuyết gãi đầu, mắt thấy bóng hình Doanh Kiêu biến mất nơi cuối hành lang, quay đầu qua hỏi Hà Chúc: "Chuyến của anh Từ tới lúc mấy giờ mà nó phải vội vội vàng vàng như thế?"
Vẻ mặt Bành Trình Trình không đổi, nói: "6 giờ."
"Vậy thì kịp mà." Trịnh Khuyết hoài nghi: "Từ trường mình đến ga tàu cùng lắm mất nửa tiếng thôi, kiểu gì chả kịp."
"Nói thật chứ, lão Trịnh này," Hà Chúc không thèm nhìn cậu chàng, khịa: "EQ cỡ như mày thế này thì chỉ sợ con người ta biết chạy rồi mày mới thoát ế được."
Trịnh Khuyết không hiểu: "Tao làm sao?"
"Được rồi, không có gì." Hà Chúc chán chả buồn nói nhảm với cậu chàng, giơ tay lên vỗ vào lưng bạn mình: "Đừng để ý người ta nữa, mày có chạy nữa không? Nếu không đến căn tin chả còn chỗ đặt mông đâu."
"Vãi chưởng! Chạy chạy chạy!"
Doanh Kiêu phóng ra cổng trường với tốc độ tối đa, đón xe tới ga tàu.
Sau khi Cảnh Từ lên tàu đã gửi số chuyến cho hắn, đúng 6 giờ 5 phút là tàu vào ga. Hắn không nói với Cảnh Từ là mình đến đón vì sợ cậu không cho, nên đành phải tiền trảm hậu tấu vậy.
Lúc Doanh Kiêu đến ga là đúng 5 giờ 50. Hắn nghĩ một lát rồi tùy ý tìm một tiệm mua ly trà sữa nóng, uống ngon hay dở không quan trọng mà hiện tại tiết trời xuân lạnh, lại là lúc chạng vạng nên nhiệt độ hơi thấp, cầm như vậy vừa hay để cho Cảnh Từ ủ tay.
Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ hắn mới lấy điện thoại ra gọi cho Cảnh Từ.
Lúc ấy, Cảnh Từ vừa đeo cặp sách lên vai, chuẩn bị xuống tàu.
Sắc mặt cậu hơi trắng, đôi mắt hằn tia máu nhưng thoạt trông cả người vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn kiên nhẫn vừa nghe dì bên cạnh than phiền về chồng mình, vừa giúp bà nhấc hành lý từ trên giá xuống.
Dưới một tràng tán dương với cảm ơn của dì kia, Cảnh Từ khẽ điều chỉnh hô hấp, hạ giọng trả lời điện thoại: "Anh? Anh qua đây rồi à?"
Hầu kết cậu khẽ động, khẽ nhắm mắt lại, cố gắng khiến cho giọng mình nghe bình thường nhất có thể: "Ở cửa ra phải không? Được, em biết rồi. Ừ, lát nữa gặp nha."
Tàu vào ga đúng thời gian dự kiến, dừng lại hẳn rồi cửa mở ra.
Hành khách trong khoang tàu xách túi lớn túi bé, chen chúc đứng chờ ở cửa. Không biết ai giẫm phải chân Cảnh Từ, đôi giày trắng tinh in nửa dấu giày đen nhánh nhưng dường như cậu không cảm nhận được cơn đau, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Sau một hành lang* dài chính là lối ra của ga. Rất nhiều người đứng bên ngoài chờ đón bạn bè, người thân, có người còn cầm bảng tên vẫy vẫy.
(*Trong raw là 站台, chính là cái đường trong sân ga mà mọi người hay đứng để chờ tàu ấy, mình chưa tìm được từ đúng trong tiếng Việt nên tạm để là hành lang, ảnh nó đây nhé)
Cảnh Từ ngước mắt, liếc qua một cái đã thấy Doanh Kiêu giữa đám đông.
Hắn mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, dáng người dong dỏng cao, một tay đút túi quần, một tay xách ly trà sữa đứng ở đó, như đang tỏa ra ánh hào quang vậy.
Lúc bắt gặp ánh mắt cậu, khóe môi Doanh Kiêu khẽ cong lên: "Ngẩn người ở đó làm gì, bên này nè!"
Một người từ trước đến giờ luôn kiên cường ẩn nhẫn, tủi thân cũng tự mình chịu đựng như Cảnh Từ khi nhìn thấy người yêu mình, giọt nước mắt nhịn suốt một chặng đường dài cuối cùng cũng rơi xuống.
"Anh ơi!"
Cậu không để ý được giờ là lúc nào, xung quanh có bao nhiêu người, cậu chỉ muốn chạy lại ôm Doanh Kiêu một cái thật chặt.
Doanh Kiêu thấy cậu khóc thì lòng như bị ai siết chặt, bước những bước thật dài tới đón: "Ai bắt nạt em? Nói với anh..."
Còn chưa dứt câu thì đã bị Cảnh Từ ôm lấy.
Doanh Kiêu ngớ người, sau đó đẩy cậu ra ngay lập tức: "Chuyện là sao? Bé cưng, buông tay nào, ngoan, nghe lời."
Ngón tay Cảnh Từ không ngừng phát run, gục mặt vào bên vai Doanh Kiêu, nghẹn ngào không buông: "Anh... anh đừng đụng em."
Doanh Kiêu muốn chạm vào cậu một cái, muốn nâng mặt cậu lên gạt đi giọt nước mắt đang lăn bên má cậu nhưng lại sợ làm đau cậu. Tay hắn nâng lên rồi lại hạ xuống nhiều lần cuối cùng vẫn là buông xuống.
"Được rồi, không đụng vào em." Doanh Kiêu vừa lo vừa khó chịu, đây là lần đầu tiên hắn thấy Cảnh Từ mất khống chế đến mức độ này, dù trước đó nhiều lần hai người phải chia xa nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện tương tự.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Phút chốc Doanh Kiêu chợt muốn tới tận cái tuyển Quốc gia của cậu để tính sổ với người ta.
"Đừng khóc," Doanh Kiêu cúi đầu nhỏ giọng dỗ cậu: "Anh ở đây rồi, có chuyện gì thì cứ nói với anh, chúng ta cùng nhau giải quyết, được không?"
Bên tai là giọng nói trầm ấm dịu dàng của hắn, trong vòng tay là cả thân hình cao lớn ấy. Hắn ở ngay bên cạnh mình, không mất liên lạc, không hề bị cưỡng ép chia cách bởi không gian.
Cảnh Từ dần bình tĩnh lại. Cậu không để ý đến vẻ mặt chật vật của bản thân, sợ Doanh Kiêu lo lắng nên nghẹn ngào ngẩng đầu: "Không, không sao, anh, em không sao cả."
"Không sao mà lại khóc?" Lồng ngực Doanh Kiêu ẩn ẩn đau, hắn khẽ tránh khỏi vòng tay cậu, chăm chú nhìn vào mắt cậu: "Rốt cuộc chuyện như nào thế?"
Cảnh Từ lau mắt qua một lượt, lau hết những dòng nước mắt đang tuôn rơi không ngừng, vừa liên tục lắc đầu vừa chỉ vào miệng, ý bảo mình không nói ra được.
Doanh Kiêu hiểu.
Có thể khiến một người có tính cách như Cảnh Từ ôm hắn khóc nơi đông người như vậy, lại không thể mở miệng nói ra thì chỉ có thể là những chuyện kia. Đại khái là có liên quan đến lai lịch của cậu vậy nên tất cả đều không nói được.
Doanh Kiêu thầm thở dài trong lòng, thực ra thì hắn đã sớm đoán được kết cục đời trước của hai người họ nhưng vẫn chưa dám nghĩ xa hơn, vậy mà hiện tại Cảnh Từ lại biết được trước thời hạn sao?
"Được rồi," một tay Doanh Kiêu nắm tay áo cậu, một tay kéo vali, một tay dắt cậu vào nhà vệ sinh: "Rửa mặt, bình tĩnh lại chút đi. Đừng nghĩ nhiều, chuyện qua rồi thì để nó qua."
Hắn rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Cảnh Từ, cố ý chọc cậu cười: "Em vừa khóc như vậy anh còn tưởng ai chọc thủng hố trời mà Nữ Oa mới vá xong đó*."
(*Theo thần thoại Trung Quốc, Nữ Oa là một thủ lĩnh thị tộc của Trung Quốc cổ đại, dần được tôn xưng là một vị nữ thần thủy tổ. Bà là nữ thần đã dùng đất sét để nặn ra con người. Khi Thủy thần Cung Công trên Thiên cung làm phản bị Hỏa thần Chúc Dung đánh bại, dẹp loạn tặc, Cung Công đụng vào vách núi Bất Chu ở phía tây. Núi này vốn là một cây trụ chống trời, đã bị Cung Công húc làm gãy. Trụ trời bị gãy sụp, nước của thiên hà rơi xuống trần gian. Nhìn thấy cảnh nước sôi lửa bỏng, Nữ Oa thương tâm không nỡ nhìn nhân dân lâm vào cảnh cực khổ, bà bèn quyết tâm vá lại bầu trời. Sau khi đã tìm đủ viên đá ngũ sắc, bà đã lấy chúng dùng để vá lại bầu trời. Nhưng Bất Chu sơn đã bị đổ, bầu trời thiếu đi chân chống nên Nữ Oa đã dùng một chân của Thần Ngao để làm trụ chống trời. Từ lúc đó nước trên thiên cung không còn chảy xuống trần gian gây họa dân chúng. - Nguồn: Wikipedia. Ý ở đây là bạn Từ khóc mãi, như là nước thiên hà rơi xuống làm ngập lụt đó)
Gương mặt Cảnh Từ ửng đỏ, ngại ngùng cầm khăn giấy lau qua mấy cái, giọng nói còn ẩn ẩn âm mũi: "Anh, em xin lỗi..."
"Có ngốc không chứ, xin lỗi anh để làm gì." Doanh Kiêu cười một tiếng: "Cơ mà tí nữa quay về mọi người thấy mắt em như này, chắc sẽ nghĩ vì được vào tuyển quốc gia nên em mừng phát khóc luôn."
Doanh Kiêu nhét cốc trà sữa còn ấm vào tay Cảnh Từ, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Nghe nói mấy ngày nữa sẽ có kí giả tới phỏng vấn em, chẳng may có người không kín miệng, nói chuyện này ra thì..."
Hắn hơi cong môi: "Đến khi ấy cả tỉnh Đông Hải, từ già tới trẻ đều biết, bạn Cảnh Từ cực kỳ lợi hại, cực kì giỏi giang kia thì ra sau khi thi được hạng nhất còn lén khóc trộm."
Dù trong lòng vẫn còn man mác buồn nhưng Cảnh Từ cũng không nhịn được phải bật cười: "Cũng đâu có sao."
"Cảnh Thần, tôi chợt phát hiện ra gương mặt ngài càng ngày càng giống tôi rồi," Doanh Kiêu chậc chậc cảm thán: "Chúng ta quả nhiên càng ngày càng có tướng phu thê."
Vành tai Cảnh Từ phiếm đỏ, yên lặng không nói gì.
Thấy cậu không nghĩ tới mấy chuyện kia nữa, cuối cùng Doanh Kiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Lúc nãy anh chạm vào người có bị đau không?"
Lúc đó Cảnh Từ nào có còn tâm tư để ý mấy chuyện bên lề. Cậu nghĩ một hồi, hoàn toàn không nhớ nổi cảm giác khi ấy.
Doanh Kiêu không biết phải làm thế nào, đang định nói gì đấy thì thấy Cảnh Từ đột nhiên ngẩng đầu lên, hơi ngượng ngùng nhìn hắn: "Vậy thì lại... thử thêm lần nữa."
Chỉ là một cái chạm tay mà thôi, tự dưng Cảnh Từ ngượng cái gì? Doanh Kiêu ngạc nhiên, nhất thời không hiểu được.
"Dù sao..." Cảnh Từ hơi nghiêng đầu, không nhìn thẳng vào hắn, nhỏ giọng nói: "Chạm chỗ nào chẳng là chạm..."
Ánh mắt Doanh Kiêu chú ý đến vành tai đỏ bừng của cậu, không nhịn được cười: "Muốn anh hôn em?"
Cảnh Từ không để ý lắm, khẽ "Ừm" một cái.
Doanh Kiêu hít một hơi thật sâu, lần nữa mở miệng, giọng nói đã mang nét căng thẳng: "Tạm thời gác lại đã, chút nữa chúng ta tìm chỗ vắng người."
Cảnh Từ cụp mắt, gật đầu.
Sau khi hai người rời khỏi ga tàu thì không quay về trường ngay mà ăn luôn ở một tiệm Quảng Đông bên ngoài, lúc thanh toán còn tiện tay mua thêm hai hộp crepe xoài rồi mới về trường.
Cảnh Từ vừa ăn no, tạm thời không muốn ăn thêm đồ ngọt. Trái lại thì Doanh Kiêu lại cực kì có khẩu vị, một hộp bốn miếng lớn nhanh chóng bị tiêu diệt hơn phân nửa quân số.
Chào hỏi bác bảo vệ xong, hai người đi qua khoảng sân nhỏ, một đường đi thẳng tới bồn hoa.
Lúc này, tâm trạng Cảnh Từ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, đôi mắt sưng đỏ cũng dần biến mất, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện thử một lần với Doanh Kiêu.
Vậy mà sắp tới tòa dạy học đến nơi rồi, Doanh Kiêu vẫn chẳng có động tĩnh gì cả. Cảnh Từ mím mím môi, lén nhìn sang bên cạnh.
Hắn vẫn đang vui vẻ ăn crepe xoài, thoạt nhìn còn có vẻ cực kì thỏa mãn nữa kìa.
Chẳng lẽ quên rồi?
Không thì... mình cứ chủ động một lần? Dù sao, dù sao thì không phải là chưa từng hôn bao giờ.
Cảnh Từ vẫn đang mải nghĩ ngợi thì thấy Doanh Kiêu giơ tay lên, nhếch mép chạm nửa miếng crepe xoài vào môi, lớp kem bên trong lập tức dính lên da.
Không những không chịu hôn, mà còn phải bắt nạt cậu nữa chứ.
Cảnh Từ ngước mắt lên định kháng nghị nhưng giây kế tiếp, đôi môi cảm nhận được sự mềm mại, một nụ hôn phớt chạm nhẹ.
"Đau không?"
"Chỉ... chỉ còn chút chút."
"Ừ?"
"Thật đó, chỉ một chút xíu thôi, suýt nữa thì em cũng không cảm nhận được."
"Vậy thì tốt rồi."
Doanh Kiêu khẽ cười, rồi lần nữa cúi đầu, dịu dàng kiên nhẫn hôn lên môi cậu.
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Kiêu: Vị kem~
Nguyên nhân xuyên thư chỉ viết một nửa, nửa còn lại chưa viết. Cái này không phải là bug, mọi người chờ một chút, tốc độ gõ chữ của tui chậm *nói lớn*
Editor và Beta-er có lời muốn nói: Dù hơi trễ (đã hết mùng rùi ;v;) nhưng mà chúc mọi người năm mới vui vẻ nha!!! *tung bông*