Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 161: Chương 111-2




Sở Triều Dương bị khiếp sợ, vội vàng lui về phía sau một bước, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nam thanh niên kia đột nhiên lao tới, cô lập tức bị hắn đẩy ngã về sau, may mà phía sau còn có một anh bảo tiêu kịp thời chạy tới đỡ, cô loạng choạng lùi về sau vài bước, một bảo tiêu khác cơ hồ là ngay lập tức kéo nam thanh niên kia ra khỏi người cô, lôi ra chỗ khác.

Các fans cũng bị hành động của nam thanh niên trẻ tuổi này dọa đến ngốc rồi, thế mà cư nhiên còn có một số fans nam khác lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, có fans nữ theo đó hò hét chói tai.

Bọn họ đều hâm mộ fans nam dám lao đến ôm Vô Danh này.

Mặt Sở Triều Dương đều bị dọa đến trắng bệch, sân bay nhiều người như vậy, nếu như bị fans nam kia đẩy ngã, cô có khả năng đang sống sờ sờ bị người ta dẫm chết luôn.

Giờ khắc này cô mới sâu sắc cảm thấy, hai bảo tiêu vẫn là quá ít, cô còn muốn lại tuyển thêm vài bảo tiêu nữa, bằng không ra cửa xong cũng không biết về như thế nào mất.

Một fans nữ thét chói tai về phía fans nam kia: “Mày bị bệnh tâm thần à” sau đó kêu: “Mọi người đều lui về phía sau đi, Vô Danh sắp trễ chuyến bay rồi, nếu như mọi người thích Vô Danh thì lui về phía sau đi chứ, chúng ta tới gặp thần tượng không phải là để tìm thêm phiền toái cho cô ấy!”

Tiếp theo càng ngày càng nhiều fans hô lên: “Mọi người lui về phía sau đi, hãy để Vô Danh đi trước, cô ấy sắp trễ chuyến bay rồi!”

Fans ở phía trước lui về phía sau, fans ở phía sau lại tiến về phía trước, cũng may một người truyền một người, các fans ở phía sau rốt cuộc cũng nghe được tiếng la của các fans ở phía trước, một con đường dần dần lộ ra.

Sở Triều Dương liếc mắt nhìn fans nữ kia một cái, nhẹ nhàng mỉm cười với cô ấy: “Cảm ơn nhiều.”

Lại phất phất tay, trên mặt fans nữ kia lập tức lộ ra một nụ cười kinh hỉ, phất tay lại với cô, nói: “Cô đi nhanh đi, đi nhanh đi!”

“Mọi người cũng chú ý an toàn đấy, về nhà sớm một chút, những người có quen biết nhau về nhà rồi nhớ báo một tin bình an cho nhau.” Sở Triều Dương dặn dò mọi người.

Kỳ thật lúc này sắc mặt cô cũng không được tốt cho lắm, tươi cười trên mặt nhìn rất miễn cưỡng.

Bạn fans nữ kia phỏng chừng như cũng biết vừa rồi Sở Triều Dương bị fans nam kia thình lình nhảy ra dọa sợ, vì vậy liền lớn tiếng hô: “Vô Danh, cố lên!”

Sở Triều Dương trong lòng ấm áp, lại phất phất tay với cô, xoay người rời đi.

Dương Vân Lam cầm đôi tay lạnh lẽo của Sở Triều Dương lên, “Em không sao chứ?”

Sở Triều Dương lắc đầu, “Vừa rồi may mà Tiểu Quang không ở đây, về sau thật sự không thể dẫn nó ra cửa rồi, quá nguy hiểm.”

Dương Vân Lam nói: “Có một số fans hâm mộ thật sự rất điên cuồng, đây mới chỉ là bắt đầu thôi đấy, chị đã nói với Hoàng Hiểu Tuyền rồi, sẽ lại chuẩn bị cho em thêm mấy bảo tiêu.”

Sở Triều Dương gật gật đầu, trầm mặc bước lên máy bay.

Sở Triều Dương tới tận lúc lên máy bay mới lại đón lấy tiểu Trừng Quang, lúc này cô đã mang mắt kính và khẩu trang lên, trên đầu cũng đội thêm một chiếc mũ len.

Tiểu Trừng Quang cũng che kín mít giống như cô.

Bọn họ cơ hồ là ngủ một giấc liền tới Kinh Thị, trên đường tỉnh lại ăn bữa cơm trưa, Sở Triều Dương lấy một quyển truyện tranh cổ tích ra, kể một câu chuyện xưa cho tiểu Trừng Quang xong liền tiếp tục ngủ.

Sau khi tới Kinh Thị, tiểu Trừng Quang vẫn như cũ được giao cho Trần Đan Ni mang đi trước, cô và Dương Vân Lam cùng nhau hiện thân ở sân bay, đem truyền thông cùng các phóng viên đều dẫn về hướng khác.

Hai người mới vừa hiện thân đã bị vô số fans vây quanh.

Lúc này nhóm truyền thông Kinh Thị mới biết, Dương Vân Lam cư nhiên lại lần thứ hai trở thành người đại diện cho Sở Y Huyên.

Lập tức liền có phóng viên tiến lên hỏi cô: “Vô Danh tiểu thư, xin hỏi cô cảm thấy thế nào với mấy lùm xùm trước đó của truyền thông Tinh Không? Cô để Dương Vân Lam nữ sĩ tiếp tục làm người đại diện cho mình, cô không sợ sẽ chịu liên lụy từ cô ấy sao?”

Cái phóng viên này hỏi xong, còn hơi ghen ghét mà liếc mắt nhìn Dương Vân Lam một cái.

Cảm xúc hôm nay của Sở Triều Dương có chút không tốt, cô đeo kính râm cùng khẩu trang, một bên đi về phía trước một bên quay đầu trả lời câu hỏi của phóng viên kia: “Dương tỷ là một người đại diện phi thường tốt, chúng tôi vẫn luôn hợp tác rất vui vẻ với nhau, tôi phi thường cao hứng khi chị ấy có thể lần thứ hai trở thành người đại diện của tôi.”

Rốt cuộc không phải ai ở thời điểm nhân sinh của mình chìm sâu trong vũng bùn đều sẽ có một đại minh tinh nguyện ý kéo bạn ra khỏi đó bất kể có phải hứng chịu bao nhiêu tin đồn đi chăng nữa.

Tuy là hỏi như vậy, nhưng ấn tượng của phóng viên này đối với Vô Danh đã vô cớ tốt hơn rất nhiều.

Không riêng gì hắn, còn có một số phóng viên biết rõ trạng thái thật của giới giải trí cũng cảm thấy như thế, các vấn đề hỏi sau đó cũng ôn hòa hơn rất nhiều.

“Chúng tôi đã nhìn thấy cô tháo mặt nạ xuống trong buổi tiệc tối Grammy qua màn hình TV, hiện tại cô có thể tháo khẩu trang xuống chào hỏi cùng các fans một câu được không?”

Bước chân Sở Triều Dương không ngừng, nhưng cô vẫn nghe theo tháo khẩu trang cùng mắt kính xuống, gỡ toàn bộ tóc buộc trên đỉnh đầu ra, xõa tung sau đầu, khuôn mặt chỉnh trương trắng tinh tinh xảo toàn bộ lộ ra ở trước mặt các fans và nhóm truyền thông, cô lại phất phất tay về phía các fans.

“Ngại quá, mọi người làm ơn nhường một chút, tôi có hơi vội, chúc mọi người năm mới vui vẻ.”

Các phóng viên đều kích động đến điên rồi, vội vàng dùng camera điên cuồng chụp hình Sở Triều Dương, lại có tin tức có thể viết.

Điểm chú ý của các fan lại không ở nơi này, mà là: “Ai nói Vô Danh đeo mặt nạ là do mặt xấu không thể nhìn? Ai nói? Mau ra đây phát sóng trực tiếp gặm bàn phím đi!”

“Ai nói Vô Danh của tôi là bà lão xấu xí mau lòi đầu ra đây, mở phòng phát sóng trực tiếp ăn tường nhà!”

Với các fans được quan sát ở khoảng cách gần, mỹ mạo của nguyên chủ lại càng đánh sâu vào trong lòng bọn họ.

Trước kia thời điểm Vô Danh không gỡ mặt nạ xuống, trên mạng điên cuồng nói Vô Danh vừa già vừa xấu, khẳng định là không dám ra đường gặp người, cho nên các fan đều đã tiếp nhận cái giả thiết này về Vô Danh, mọi người hầu như đều đã nhận định một sự thật là Vô Danh lớn lên thật sự rất rất xấu, nhưng mà không sao, chỉ cần cô hát hay, bọn họ liền thích.

Nhưng không ai nghĩ tới, tháo mặt nạ xuống Vô Danh lại đẹp như vậy, nghĩ đến khuôn mặt của mấy người đã từng mắng Vô Danh là bà lão xấu xí giờ đều đã bị vả sưng lên, các fans đều rất vui vẻ.

Mặc kệ có đẹp hay không, mọi người đều yêu cô như cũ.

Nếu hỏi lúc này ai có tâm tình phức tạp nhất, vậy chắc không ai khác ngoài người cũng đang ở sân bay chờ máy bay chuẩn bị đi Hải Nam quay MV, thành viên nhóm nhạc XMJ Hùng Viện Viện.

Nhìn bên kia náo nhiệt phi phàm, ba người Hùng Viện Viện không tính là điệu thấp, nhưng bên người lại trống không, vốn dĩ còn có mấy fans muốn được các cô ký tên, vừa nghe nói Vô Danh đã trở lại, toàn bộ đều chạy về hướng khác.

Trước kia Hùng Viện Viện ỷ vào chính mình lớn lên đáng yêu dễ thương, không ít lần chê Vô Danh vừa già vừa xấu, lúc này chính cô ta lại không nghĩ tới, tháo mặt nạ xuống, cô không chỉ không xấu, mà còn đẹp thành như vậy.

Cô ta đột nhiên nghĩ đến, có một lần đứng ở bên ngoài phòng sóng thính [Tân tiếng ca], đối mặt với rất nhiều fans quanh đó, cô ta đứng ở phía sau Vô Danh, nội tâm bỗng nhiên dâng lên một cổ ác ý, muốn để cô lộ mặt trước toàn bộ fans cùng truyền thông bằng cách từ phía sau giật mặt nạ của cô xuống.

Để fans cô nhìn xem cô lớn lên xấu đến mức nào.

Khi đó cô ta còn nghĩ, chỉ cần nhìn thấy gương mặt thật của Vô Danh, fans cô sẽ không lại thích cô nữa đâu nhỉ.

Nếu không phải vóc dáng Vô Danh quá cao, nếu cô ở trước mặt công chúng tháo mặt nạ của Vô Danh xuống, động thái nhỏ khẳng định là làm không được, động thái lớn lại sẽ bị các fan phát hiện, về sau người ta sẽ quay ra cắn cô ta, ngược lại tiện nghi cho những người tham gia khác, thì cô ta đã giật mặt nạ của Vô Danh xuống rồi.

Cũng là vì suy xét đến các nhân tố này nên cô ta mới nhịn xuống, không có động thủ.

Hiện tại ngẫm lại, lúc đấy mình buồn cười cỡ nào không biết, nếu lúc ấy cô ta tháo được mặt nạ của Vô Danh thì thế nào cơ chứ? Có lẽ nhân khí Vô Danh còn muốn cao hơn hiện tại rất nhiều.

Mel: Thật ra nếu lúc đấy bạn Hùng tháo được mặt nạ của Vô Danh xuống thì có lẽ Vô Danh không nổi được như giờ đâu, do lúc đấy Vô Danh chưa ra tòa xóa sạch tin đồn trước kia của Sở Y Huyên, và lúc đấy Vô Danh cũng chưa có người đại diện và công ty quản lý nữa, nên nếu bị công bố thân phận sẽ rất bất lợi, chẳng qua bạn Hùng đâu có hiểu, pháo hôi mà, haizz

Một người nếu có doanh số một cuốn album đạt được hơn hai ngàn vạn thì người đó hoàn toàn có thể làm cho những người theo sau đó ghen ghét cảm thấy bất lực cực kỳ.

Trước kia hai người nhìn như có vẻ cách nhau rất gần, duỗi tay là có thể với tới, Hùng Viện Viện ghen ghét cô, tùy thời tùy chỗ đều có thể ra tay dẫm cô xuống đất, hiện tại hai người lại như một trên trời một dưới đất, tựa như một trời một vực khác nhau, xa nhau đến thế, khiến cô ta ngược lại không ghen ghét mấy, chỉ cảm thấy hâm mộ thật sâu.

Xã hội dạy ngươi làm người, mấy năm nay lăn lộn khắp nơi, Hùng Viện Viện ở giới giải trí phập phập phồng phồng, hiện tại hoàn toàn không còn cắm gai đầy mình như trước nữa, cả người cũng ngoan ngoãn an tĩnh hơn nhiều, không còn giống trước kia vừa mở miệng là châm chọt đâm chọc người khác.

Mễ Kiều cũng như vậy, thời điểm Sở Y Huyên ở truyền thông Tinh Không, cô ta vẫn luôn suy nghĩ xem nên làm thế nào để kéo cô đi xuống, nhân cơ hội đó chính mình thượng vị, hiện tại cô ta thật sự đã kéo được cô xuống dưới rồi, chỉ là cô lại một lần nữa trèo lên một vị trí khác mà cô ta không tài nào với tới.

Nhân sinh gặp gỡ buồn cười là vậy.

Giang Cầm cũng nhìn thoáng qua phía bên kia, cầm giấy tờ thủ tục gọi Mễ Kiều cùng Hùng Viện Viện: “Kiều Kiều, Viện Viện, chúng ta đi thôi.”

“Tới đây.” Trên lưng Hùng Viện Viện đeo ba lô gấu trúc đáng yêu, hoàn toàn không thèm để ý đến Mễ Kiều, trên mặt treo một nụ cười cực kỳ khả ái, cất bước đi đến bên trái Giang Cầm.

Mễ Kiều cũng không để bụng, cô ta vẫn cười điềm mỹ như cũ, đi ở bên phải Giang Cầm.

Thời điểm ba người rời đi, Hùng Viện Viện nhịn không được quay đầu lại đưa mắt nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía bên kia.

Sau khi về đến nhà, Sở Triều Dương đều mệt đến mức lập tức nằm liệt ra sàn.

Dương Vân Lam cùng Trần Đan Ni cũng cùng nhau đi vào nhà Sở Triều Dương.

Biệt thự nhà Sở Triều Dương rộng hơn tám trăm mét vuông, cái khác không biết chứ phòng nhiều khỏi nói, Sở Triều Dương gọi dì Hứa qua đây dọn dẹp qua hai phòng khách cho Dương Vân Lam và Trần Đan Ni ở.

Lầu 3 là nơi Sở Triều Dương công tác, trên đó bao gồm thư phòng, phòng nhạc cụ và phòng ghi âm, trong tình huống bình thường không cho ai đi lên, lầu hai là phòng Sở Triều Dương, phòng cha Sở mẹ Sở, phòng tiểu Trừng Quang và còn thêm một phòng thật lớn để quần áo.

Bên trong phòng để quần áo bây giờ không còn nhiều quần áo lắm.

Phòng tập thể thao, phòng bếp, phòng khách, phòng ngủ cho khách, phòng công nhân, phòng giặt, phòng để đồ, đều ở lầu một.

Trần Đan Ni đã tốt nghiệp, giá nhà ở Kinh Thị cao, cô cũng không có chỗ ở, vừa lúc Sở Triều Dương có một căn phòng trống ở bên tiểu khu Cây Sồi, vì vậy trước liền cho cô mượn ở, chủ yếu cô ở phòng ngủ phụ, phòng ngủ chính còn đang chứa đồ của Sở Triều Dương để đó, thời điểm ngẫu nhiên rất bận, Trần Đan Ni cũng sẽ ở tại biệt thự bên này của Sở Triều Dương.

Giống hôm nay, ba cô gái đều ở bên này.

Cha Sở mẹ Sở đều đã về quê.

Khoảng thời gian này Sở Triều Dương mang tiểu Trừng Quang ra nước ngoài làm việc cùng, hai người cha Sở mẹ Sở ở chỗ này không có người thân cũng không có bạn cũ, dù sao tết cũng sắp đến, hai bảo mẫu đều đã về nhà nghỉ, chỉ còn lại có hai người cha Sở mẹ Sở ở trong căn biệt thự lớn như vậy, phi thường quạnh quẽ.

Bọn họ cho rằng Sở Triều Dương phải đến năm sau mới trở về, vì vậy bọn họ liền về quê nhà ăn tết.

Ngày mai chính là tân niên, quê quán của Trần Đan Ni ở tỉnh khác cách Kinh Thị rất xa, lúc này đã không mua được vé máy bay và vé xe về nhà nữa, vì vậy Sở Triều Dương liền dứt khoát mời các cô lưu lại Sở gia ăn tết.

Ở chung hơn hai năm, nếu nói quan hệ giữa hai người là quan hệ giữa minh tinh và trợ lý thì chi bằng nói hai người là bạn thân của nhau thì đúng hơn, quan hệ thập phần thân mật.

Vừa về đến nhà được một lát mấy người Hồ Dữu, Trương Hinh Tâm và An Bội Bội liền gọi điện thoại qua đây, chúc mừng cô đạt được giải thưởng Grammy, cũng hẹn năm mới ăn tết, mọi người tụ tập với nhau một buổi.

- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha:33 -

_6/8/21_.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.