Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 142: Chương 95




Trình Vĩ đưa ba bức ảnh kia cho Lư Du Nhiên.

Đầu tiên Lư Du Nhiên không cho là đúng, chờ sau khi so sánh ba tấm ảnh xong, trong lòng liền không khỏi lộp bộp một tiếng.

“Thế nào?” Trình Vĩ hỏi.

Mày Lư Du Nhiên nhíu lại, thần sắc trên mặt có chút không xác định.

Cô ta đặt ảnh Vô Danh và ảnh Sở Y Huyên trong quá khứ ở cạnh nhau, nếu so sánh như vậy, có một nửa là không giống, nhưng đem tấm ảnh Sở Y Huyên vừa ra khỏi tòa án ra so sánh, cô ta lại thấy có một nửa là giống.

Ngón tay cô ta hung hăng vò tờ báo.

“Là cô ấy?”

Lần đầu tiên đáy măt Lư Du Nhiên lộ ra thần sắc nghi hoặc, cô ta lắc lắc đầu nói: “Không xác định!”

Trình Vĩ sủng nịch mà nở nụ cười, “Đây chính là lần đầu tiên cô không xác định được một thứ gì.

Lư Du Nhiên nhíu mày lại, nói: “Nếu đặt hai bức ảnh này ở cạnh nhau, trông có vẻ cùng một người, nếu đặt hai bức ảnh này ở cạnh nhau, trông cũng có vẻ là cùng một người.

” Cuối cùng cô ta đặt ảnh chụp Vô Danh và ảnh chụp Sở Y Huyên trong quá khứ ra đặt cạnh nhau, “Nhưng nếu để hai tấm ảnh này ở gần nhau, đây hoàn toàn là hai người riêng biệt.

Lưu Duệ cũng không quá hiểu biết Sở Y Huyên, hắn chỉ mơ ước mỹ mạo của Sở Y Huyên mà thôi, cho nên hắn rất nhanh đã nhận ra Vô Danh là ai.

Nhưng Lư Du Nhiên lại khác, bởi vì trong quá khứ cô ta đã tiếp xúc với Sở Y Huyên quá quá nhiều lần, có hiểu biết nhất định đối với Sở Y Huyên, cô ta cũng hiểu Sở Y Huyên là dạng người gì, do vậy cô ta không chỉ nhìn mỗi bề ngoài mà đánh giá.

Lư Du Nhiên ném tờ báo xuống, khóe môi hơi nhếch cười, nói: “Mặc kệ có phải hay không, nước đã đục, tội gì chúng ta không quấy vào cho nó đục hơn nữa? Bất luận người phía sau màn này đang định đối phó với Sở Y Huyên hay là muốn bôi đen Vô Danh, dù sao đều có lợi đối với chúng ta, không phải sao?”

Trình Vĩ cũng nở nụ cười, một tay ôm Lư Du Nhiên lên, đi về phía căn phòng trên lầu, đuôi mày Lư Du Nhiên cũng ẩn ẩn tình ý, khóe mắt xuân ý dạt dào.

Thẳng đến tận lúc này vẫn còn có rất nhiều fans và người qua đường không tin Vô Danh và Sở Y Huyên là cùng một người.

Chẳng qua không thể không thừa nhận, bức ảnh Sở Y Huyên khi vừa bước ra khỏi tòa án thật sự rất rất đẹp, cả người lạnh như băng sương, khí chất nghiêm nghị.

Mà vừa nhìn đã thấy, ánh mắt kia đúng là có chút giống Vô Danh.

Sau đó càng nhìn càng giống, càng nhìn lại càng giống.

Rất nhiều người đều đem ảnh chụp Vô Danh và ảnh chụp Sở Y Huyên ra so sánh, trên mạng xuất hiện rất nhiều bài viết so sánh Vô Danh và Sở Y Huyên, kết quả sau đó đều chứng minh Vô Danh không phải Sở Y Huyên, hoặc là Sở Y Huyên cố tình đóng giả giống Vô Danh.

Ví dụ như, Sở Y Huyên sở hữu một đôi mắt đào hoa liễm diễm đa tình, thời điểm ánh mắt kia nhìn ngươi, bên trong cặp mắt đó như chứa đựng ánh trăng sáng.

Mà Vô Danh thì thế nào? Sở hữu một đôi mắt hạnh!

Khóe mắt còn có một nốt ruồi nhỏ.

Nốt ruồi nhỏ này vốn chẳng mấy ai chú ý, lúc này liền biến thành điểm mấu chốt để chứng minh Vô Danh không phải Sở Y Huyên.

Có đôi khi ca hát, trong ánh mắt kia của Vô Danh cứ như là có móc câu lòng người, câu đến mức người nhìn phải mặt đỏ tai hồng, nhưng có đôi khi, trong ánh mắt đó lại phảng phất như cất giấu vô vàn tịch mịch, khiến ngươi phải chìm trong hố sâu tình cảm của cô.

Lại ví dụ như, khuôn mặt Sở Y Huyên có chút mũm mĩm trẻ con, là khuôn mặt kiểu trứng ngỗng, cằm cũng có chút mượt mà.

Mà Vô Danh thì thế nào? Tuy rằng cô mang mặt nạ, nhưng thật rõ ràng, thông qua cằm là bọn họ đã có thể phân tích ra, Vô Danh nhất định là có khuôn mặt trái xoan, nhìn chiếc cằm nhọn của cô mà xem, tinh xảo biết bao nhiêu.

Lúc này liền có antifan nhảy ra nói: Cái cằm này hẳn là đã qua phẫu thuật thẩm mỹ.

Khẳng định là chỉnh cằm!

Cằm của Vô Danh nhọn đến mức có thể mang đi đào một hang động luôn rồi.

Tôi thật không biết cằm Vô Danh đẹp chỗ nào nữa, vừa nhìn đã thấy có tướng đanh đá, không có phúc khí.

Dù sao trên mạng có nhiều loại người khác nhau: antifan, fans, người qua đường, loại đục nước béo cò, thuần túy hóng chuyện, nói vui chọc cười, loại người nào cũng có, dạng thanh âm gì đều có.

Sau đó fans vì chứng minh Vô Danh không phải Sở Y Huyên, tiếp tục nêu ví dụ.

Bên miệng Vô Danh có một nốt ruồi, Sở Y Huyên không có.

Miệng Vô Danh cũng trông lớn hơn Sở Y Huyên một vòng.

Các cô đem ảnh chụp Vô Danh khi đang biểu diễn ca hát ra đối chiếu với ảnh chụp Sở Y Huyên khi đang đóng vai cô vợ nhỏ, ánh mắt cố tỏ ra vẻ sợ sệt trong phim truyền hình.

Mọi người:……

** mẹ, lại không giống!

Cũng không phải các fans nói vô lý, các fans đều nói có sách mách có chứng đấy chứ.

Mọi người đều biết, Sở Y Huyên là mỹ nhân đầu gỗ nổi danh lừng lẫy, không hề có kỹ thuật diễn xuất, dù diễn nhân vật nào cũng như vậy, vẫn một biểu tình, biểu tình đó chính là! mặt không cảm xúc!

Mọi người nhìn đi nhìn lại hai tấm ảnh này.

Phía dưới toàn bộ đều spam một bình luận, khác nhau.

Nếu Sở Y Huyên có kỹ thuật biểu diễn như vậy còn phải gánh cái danh mỹ nhân đầu gỗ sao?

Người qua đường đều cảm thấy, mình đã bị thuyết phục rồi.

Nói có sách mách có chứng, không sai chút nào!

Sở Y Huyên đã có mỹ mạo trời sinh, nếu còn có kỹ thuật biểu diễn như thế nữa, cô ấy đã sớm thành ảnh hậu.

Vì thế mọi người đều bắt đầu liên tưởng, nếu như Vô Danh và Sở Y Huyên là cùng một người…… Mọi người mới chỉ bắt đầu tưởng tượng đã lập tức lắc đầu đuổi suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi não.

Nếu hai người thật sự là cùng một người, Sở Y Huyên có kỹ thuật biểu diễn như thế, vậy mấy biểu cảm của cô ấy trước kia, khi đóng phim thần tượng là như thế nào?

Chẳng lẽ, Vô Danh mới là tính cách thật sự của cô ấy, Sở Y Huyên trong quá khứ đều chỉ là do cô ấy diễn xuất tạo nên hình tượng như vậy?

Tốt nhất là cứ tiếp tục chờ xem mọi chuyện là như thế nào đã.

Fans Vô Danh tiếp tục mang mọi thứ ra so sánh, từ ánh mắt đến dáng người, từ phong cách quần áo, đến biểu tình, từ ngoại hình đến tính cách.

Sở Y Huyên vừa nhìn đã thấy nhu nhu nhược nhược, thật đúng là ‘nhàn tĩnh khi như giảo hoa chiếu thủy, hành động chỗ tựa nhược liễu phù phong*’, ánh mắt thanh lãnh, chỉ nhìn đã thấy có khoảng cách xa không tài nào với đến, là mỹ nhân ai cũng thích ngắm nhưng không thể dâm loạn.

*Nhàn tĩnh khi như giảo hoa chiếu thủy, hành động chỗ tựa nhược liễu phù phong: Khi yên tĩnh thì trông nhàn nhã như hoa trong nước, khi cử động thì mềm mại mỏng manh như cây liễu khi đón gió.

Mà Vô Danh nhà các cô thì sao? Sáu khối cơ bụng được che bởi lớp áo ngoài, đi đường lúc nào cũng sải bước, hấp tấp, trên mặt luôn tươi cười ấm áp, từ trước đến nay, trông thần thái đều đặc biệt sáng láng.

Đây mẹ nó còn có thể là một người?

Ai tin được thì mắt đều mù rồi đúng không?

Chỉ bằng một tấm ảnh chụp Sở Y Huyên vừa bước chân ra khỏi tòa án mà mấy người lại nói Vô Danh nhà các cô và Sở Y Huyên là cùng một người?

Còn có người nhảy ra nói mình cũng có khuôn mặt giống Sở Y Huyên!

Vì thế trên mạng lại bắt đầu trào lưu lấy khuôn mặt của minh tinh ra so sánh lung tung, có mấy fans và khán giả đăng ảnh chụp mình giống minh tinh nào đó, mình giống người nổi tiếng nào đó, mình giống nhân vật hoạt hình nào đó.

Còn có đăng ảnh chụp mình giống con vật nào đó!

Tiếp theo là các loại giống mặt chó, giống mặt heo, giống mặt gà, các loại giống.

Trên mạng tất cả đều là ha ha ha ha ha ha ha, một mảnh cười sặc mũi.

Mấy người muốn bôi đen Vô Danh quả thật không biết phải nói gì.

Không phải bọn họ thu tiền không nỗ lực, mà thật sự là fans của Vô Danh có độc a.

Hơn nữa, đến cả bọn họ cũng cảm thấy mình đã bị tẩy não luôn rồi?

Vô Danh và Sở Y Huyên sao có thể là cùng một người? Bọn họ cũng không tin đâu! (┳_┳)!

Mặc kệ có tin hay không, dù sao trong khoảng thời gian này, trang nhất tin tức đều bị Vô Danh và Sở Y Huyên chiếm đóng.

Sau đó mọi người còn chú ý một sự kiện nữa, đó chính là lần kiện tụng giữa Đỗ tổng tài và Sở Y Huyên.

Đối với chuyện Đỗ tổng tài và Sở Y Huyên tranh đoạt quyền nuôi nấng con trai, ở trên truyền thông và trên mạng đều như là mặt hồ bị một hòn đá làm dậy sóng.

Lúc trước không phải chính miệng Đỗ tổng tài nói, đứa bé kia không biết là thằng con hoang chui ra từ nơi nào đấy hay sao, hiện tại lại tranh đoạt quyền nuôi dưỡng con trai với Sở Y Huyên?

Đứa nhỏ kia thật sự là của Đỗ tổng tài?

Vậy những lời trước kia Đỗ tổng tài nói là có ý gì? Tự mình vả mặt mình?

Nhóm quần chúng thật sự rất mông lung, các fans của Đỗ tổng tài thì lại cực kỳ phẫn hận, sức chiến đấu của các cô ấy đặc biệt mạnh, đặc biệt hung hãn, không chỉ đi chửi Sở Y Huyên, mà đến cả Vô Danh bị hoài nghi là Sở Y Huyên các cô cũng chạy qua đó giận chó đánh mèo, bị fans bạn gái của Đỗ tổng tài chửi bới một trận, fans Vô Danh liền điên cuồng ứng chiến.

Fans Vô Danh sôi nổi chạy đến bên dưới website Truyền thông Tinh Không official bình luận: Đỗ tổng tài, quản chó nhà ngươi cho tốt, đừng để bọn nó cứ thấy người qua đường là cắn lung tung!

Còn có fans chạy đến bên dưới website Vô Danh official bình luận, bảo Vô Danh mau xuất hiện làm sáng tỏ lời đồn, đừng để mấy người tôm tép mới được chú ý một tý đã chạy tới đây cọ nhiệt độ.

Khác với nhóm truyền thông và cư dân mạng đang điên cuồng ở ngoài kia, Sở Triều Dương cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Bởi vì phải thưa kiện với Đỗ Cảnh Khôn, đoạn thời gian này chính là đoạn thời gian cô mệt mỏi và lo âu nhất.

Cho dù Hách luật sư nói, trận kiện tụng này nhất định có thể thắng, nhưng chỉ cần chưa có kết quả cuối cùng, tâm cô cứ như là đang được đặt trên chảo nóng, không cách nào bình tĩnh lại được.

Đối với Đỗ Cảnh Khôn mà nói, hắn chỉ là đang tức giận Sở Y Huyên, muốn bắt ép cô chịu thua, muốn tìm phiền toái cho cô, nhưng với Sở Triều Dương mà nói, đây lại là chạm vào vị trí mềm mại và nhu nhược nhất trong tâm hồn của cô.

Hắn đã chạm vào điểm mấu chốt của cô.

Đáy lòng mỗi người đều có một địa phương không thể bị xâm phạm, Đỗ Cảnh Khôn là mẹ hắn, mà Sở Triều Dương, chính là tiểu Trừng Quang.

Không hề nói quá, hành động của Đỗ Cảnh Khôn chính là đang muốn xẻo tim của cô.

Cho dù trận kiện tụng này khả năng thắng của cô là rất rất lớn, nhưng cô vẫn sợ.

Cô sợ Đỗ Quốc Lương sẽ ra tay, tranh đoạt quyền nuôi nấng tiểu Trừng Quang với cô.

Cô không sợ quang minh chính đại thưa kiện cùng bọn họ, cái cô sợ là thế lực sau lưng Đỗ gia.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày, mỗi giờ mỗi khắc, mỗi một phút, mỗi một giây, tâm cô đều giống như được treo trên chảo dầu, cô không dám lơi lỏng tinh thần một chút nào.

Chưa bao giờ cô rõ ràng đến thế, ở trước mặt quái vật khổng lồ chân chính, cô bất lực đến mức nào.

Chỉ một đầu ngón tay của người ta đã có thể nghiền chết cô.

Cô cần thế lực, cô cần thế lực khổng lồ.

Cô rất rõ ràng mình yếu đến mức nào.

Cái gì mà có danh khí, cái gì mà là minh tinh, cái gì mà có doanh số lớn, cô còn quá yếu, cô quá yếu, hết thảy mọi thứ hiện tại cô sở hữu cũng chỉ mỏng manh như bọt biển, chọc một cái đã vỡ.

Cô cần có sân khấu lớn hơn nữa, cô cần lực ảnh hưởng lớn hơn nữa, cô cần quyền lên tiếng cao hơn nữa!

Mấy đêm này cô đều vì khóc trong mơ làm tỉnh giấc, cô còn không dám phát ra âm thanh, không dám để tiểu Trừng Quang biết, không dám đem cảm xúc yếu ớt nhất về nhà, không dám để thằng bé lo lắng.

Nhìn tiểu Trừng Quang ngủ ở bên người, cô thật muốn cậu trở thành cốt nhục thực sự của cô.

Cô thậm chí còn nghĩ, vì cái gì cô không phải là Sở Y Huyên, nếu cô là Sở Y Huyên, nếu tiểu Trừng Quang là do cô sinh thì thật tốt.

Nhưng mà không sao, không ảnh hưởng gì, tiểu Trừng Quang vẫn sẽ là con trai ruột của cô.

Thật tốt, thật tốt vì gặp được tiểu Trừng Quang.

Sở Triều Dương không tiếng động mà nhẹ nhàng hôn một cái lên trên trán tiểu Trừng Quang, nước mắt nóng bỏng không tiếng động lăn xuống từ hai bên khóe mắt.

Cô cứ trợn tròn mắt nhìn tiểu Trừng Quang như thế, mãi cho đến tận hừng đông.

Buổi sáng đến, cô lại trở về bình thường như mọi ngày, thơm cậu một cái, nói với cậu: “Chào buổi sáng bảo bối.

Hiện tại Tiểu Trừng Quang cũng sẽ ngọt ngào đáp lại cô: “Chào buổi sáng mẹ.

” Sau đó lạch cạch xoay người hôn một cái lên trên gương mặt Sở Triều Dương.

Trong nháy mắt, nước mắt Sở Triều Dương liền chảy ra, tiểu Trừng Quang ngay lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực cô, ôm chặt lấy cô, “Không khóc, không khóc, mẹ không khóc nữa.

” Cậu cuộn nắm tay nhỏ lại, miệng nhỏ đột nhiên mấp máy: “Người xấu! Người xấu! Đánh chết người xấu!”

Sở Triều Dương vội vàng cười nói: “Mẹ không có khóc, chẳng qua là mẹ cười cao hứng quá, người ra gọi là vui phát khóc.

” Cô nở một nụ cười tươi tắn xán lạn nhất với cậu: “Vui phát khóc con hiểu không? Chính là nếu như mẹ cao hứng vượt quá giới hạn cho phép thì sẽ khóc đó, Tiểu Quang nhà ta lớn lên quá soái, mẹ nhìn thấy liền rất cao hứng!”

Tiểu Trừng Quang nhăn mày nhỏ, rõ ràng không tin.

Cậu có chút bất an, hôm nay vẫn luôn dính lấy cô, ôm chặt cô không muốn buông tay.

Sở Triều Dương tự mình đưa cậu đến cửa nhà trẻ, cậu gắt gao ôm cổ cô, cô nói như thế nào cậu cũng không chịu buông tay.

Sở Triều Dương sờ sờ đầu của cậu, ngồi xổm hẳn xuống, tầm mắt cô ngang tầm mắt cậu: “Bảo bối, con ngoan ngoãn đi học, học giỏi bản lĩnh, lớn lên rồi bảo vệ mẹ, được không?”

Lúc này tiểu Trừng Quang mới buông cô ra, khuôn mặt nhỏ căng chặt: “Bảo vệ mẹ!”

“Đúng vậy, bảo vệ mẹ, Tiểu Quang nhà ta sẽ lớn lên rồi sẽ trở thành một kỵ sĩ vĩ đại, kỵ sĩ vĩ đại bảo vệ mẹ”

Tiểu Trừng Quang đĩnh bạt ưỡn bộ ngực nhỏ về phía trước, rất có khí thế mà nói: “Kỵ sĩ!”

“Đúng, thật ngoan, mau đi đi.

Đôi mắt Tiểu Trừng Quang nháy nháy, tròng mắt to tròn đen nhánh sáng ngời liền chứa đầy nước mắt, cậu bẹp bẹp miệng, lưu luyến bước từng bước về phía nhà trẻ, rất không cam lòng.

Thời điểm đi tới cửa nhà trẻ, cậu đột nhiên tránh thoát đôi tay của cô giáo, cất bước chạy trở về, ôm lấy cổ Sở Triều Dương, ở trong lòng ngực cô ô ô khóc ròng, ngắc ngứ nói: “Mẹ.

.

Mẹ đừng đi nữa!”

“Được, mẹ không đi, mẹ vẫn luôn ở đây.

Tiểu Trừng Quang lại vẫn luôn sợ hãi khóc kêu: “Mẹ.

.

Mẹ đừng đi mà, mẹ không cần đi! Con không muốn mẹ đi!”

Sở Triều Dương lập tức không nhịn được nữa, vài dòng nước mắt liền trào bờ mi.

Cô ngẩng đầu nhìn trời, muốn khống chế cảm xúc của chính mình, nhưng vẫn không khống chế được, ngược lại càng thêm lưu luyến.

Cô không nghĩ sẽ bày ra khuôn mặt yếu ớt, nước mắt đầm đìa ở trước mặt tiểu Trừng Quang, vì vậy liền vội vàng lau khô nước mắt, cười cười vỗ vỗ phía sau lưng cậu, nhẹ giọng trấn an: “Bảo bối bảo bối, mẹ không đi, mẹ không xa bảo bối đâu, mẹ vẫn luôn ở đây mà”

“Không có không có, mẹ không ở!” Thân mình nho nhỏ của tiểu Trừng Quang gắt gao ôm cổ cô, vừa khóc nức nở vừa nói: “Mẹ, mẹ đừng đi nữa, con sợ lắm!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.