Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 541




“Chính là bọn họ. Mau lên, cô phải làm chuyện chính của hôm nay thôi!”

Sản phẩm tư nhân mới rất hấp dẫn, đảm bảo lợi nhuận 100%, điểm này có thể ghi vào hợp đồng, một năm sau sẽ chia cổ tức.

Giấy trắng mực đen viết xuống, cái gì cũng không cần quan tâm, nếu thành công, số tiền này còn kiếm được nhiều hơn tiền bọn họ mở công ty, ai mà không muốn chứ?

Tề Thiệu ở nghề này danh tiếng vô cùng tốt, hắn dùng chiến tích huy hoàng chứng minh với bọn họ rằng, hắn chính là ‘chén cơm trời sinh’ này.

Hắn cũng chưa từng bị thất thủ, ở trên thị trường đầu tư đã nhiều lần giành được thắng lớn. Cũng chính vì thế, mà tất cả mọi người đều rất tín nhiệm hắn, chờ hắn vừa nói xong mọi người liền khẩn cấp nhận ký giấy, mua ngay tại chỗ.

Có người thậm chí muốn đem toàn bộ tài sản đều lấy ra để ký nhận mua sản phẩm mới, nhưng rất nhanh đã bị Tề Thiệu ngăn cản: “Định mức có hạn, xin lưu lại cho những vị khách ở đây một chút ít, đây cũng coi như là tri ân các vị khách hàng cũ của công ty chúng tôi.”

Lần này, mọi người càng tích cực hơn, muốn tranh thủ có được mức định mức nhiều hơn nữa.

Nhìn cảnh tượng nóng bỏng này, Tony xao động không thôi, vội nói: "Jane, cô định mua bao nhiêu?”

Jane xuất thân từ tầng lớp trung lưu, kết hôn với người chồng cùng tầng lớp trung lưu, bình thường cô cũng có chút đắc chí, cảm thấy mức sống của nhà mình đã vượt xa vô số người. . truyện đam mỹ

Nhưng, khi đứng ngay tại chỗ này, cô mới thấy lúc trước mình đã kém cỏi như thế nào.

Cô không thể bỏ ra một trăm triệu đô la để quản lý tài chính của mình, mà những người này lại không ngừng tranh nhau đưa tiền, nhìn xem, con số cũng không thấp hơn con số này là bao nhiêu.

“Tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Bọn họ có nhà Tây, có xe sang trọng, nhưng tiền gửi ngân hàng đúng là có hạn, nên sẽ không có thói quen tiết kiệm.

Tony nhịn không được cảm khái, nói: "Người có tiền quả thật rất nhiều a.”

Hắn tính toán một chút, nếu mình có thể xuất ra mười triệu đã là không tệ rồi nha.

Daniel ở một bên đột nhiên lên tiếng, nói: "Tôi mua hai mươi triệu.” Tony đột nhiên nghiêng đầu, hâm mộ đỏ mắt không thôi: "Daniel, nhìn không ra ngài cũng có nhiều tiền như vậy a."

Hèn chi ông ta cũng được mời đến đây.

Daniel cười to, nói: "Tất cả đều nhờ phúc của tiểu thư Cố Vân Khê.”

“Cái gì? "Hai người đều có chút mơ hồ.

Daniel đảo mắt vài vòng, cười nói: "Cô ấy thực tập ở căn cứ của chúng tôi, Tề Thiệu giúp chúng tôi quản lý tài chính, hai năm qua con số tài chính của chúng tôi đã tăng lên gấp mấy lần.”

Còn có loại chuyện tốt này sao, nếu được như thế, muốn ông ta kêu người ta làm cha ông ta cũng sẽ làm nha.

Tony hâm mộ không thôi, vội hỏi: "Mấy lần? Không phải chứ? Đầu tư của chúng ta không nhiều như vậy.”

Daniel đưa cho nhân viên công tác tấm biển có ghi số tiền mua, cười nói: "Quỹ Tề thị có vài hạng mục sản phẩm, một số là do cấp dưới của anh ta quản lý, hai cái là do anh ta tự mình quản lý, lợi nhuận không giống nhau.”

Tin tức này đối với hai người mà nói, đều rất kinh ngạc. “Còn có thể như vậy sao?”

Daniel kỳ quái hỏi ngược lại: "Các người ngay cả cái này cũng không biết sao? Không thể nào?”

Jane và Tony nhìn nhau, bỗng nhiên nắm bắt được trọng điểm của câu chuyện: "Chờ một chút, sao cô Cố lại thực tập ở căn cứ của anh?"

Daniel đương nhiên nói: " Cô ấy theo học tại trường MIT, cũng là học trò dưới trướng của giáo sư Miller, cùng là sư huynh muội trong căn cứ Mike của chúng ta. Cô ấy còn lấy thân phận trợ lý tham gia hạng mục chung với chúng tôi, luận văn hiện tại cũng đã viết được vài thiên rồi. Tôi còn nghe nói, giáo sư Miller có yêu cầu rất cao, ngay cả số lượng và chất lượng của luận văn đều phải đạt tiêu chuẩn, không chỉ vậy còn phải đủ mới lạ, đủ nổi bật mới có thể tốt nghiệp. Như vậy cũng thật thảm a."

Nghe xong lời này, hai người đều trầm mặc, ai cũng đều có tâm tư riêng của mình.

Daniel bỗng nhiên cất giọng kêu to, nói:"Cố Vân Khê, lại đây, lại đây.”

Chờ Cố Vân Khê đi tới, hắn cười to, mở miệng nói: "Giới thiệu cho em biết, hai người này đều là bạn tôi. Đây là Jane, đây là Tony, bọn họ đều đến từ trung tâm hàng không vũ trụ, cũng xem như là đồng nghiệp của chúng ta đi."

"Trung tâm hàng không vũ trụ có hệ thống định vị vệ tinh?" Mắt Cố Vân Khê sáng lên, cười nói: "Tôi vốn cảm thấy rất hứng thú với đề tài luận văn này, nhưng phát hiện người bình thường ở trung tâm hàng không vũ trụ không vào được, vậy coi như xong rồi."

Thái độ của cô tự nhiên hào phóng, không có một chút khác thường, chỉ là tiết lộ một chút về ý muốn cũng như nguyện vọng của mình. Cô lại nói quá mức tùy ý, nên không ai nghĩ nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.