Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 498




Hoắc Vân Sơn bình tĩnh nhìn cô, "Cô có một quỹ, đúng không?”

"Đúng vậy, anh cũng biết, quỹ tín thác gia tộc của Mạc thị.” Thật ra, Cố Vân Khê có bốn chi quỹ, nhưng ba quỹ khác tương đối bí mật, xoay mấy tay, tra không ra trên đầu cô.

Trong đó, quỹ SX là quỹ có vốn nhiều nhất, do Daisy quản lý, đầu tư vào các công ty chất lượng cao trên toàn thế giới, xem như một phương hướng đầu tư.

Một nửa vốn lưu động dùng để đầu tư vào thị trường chứng khoán kỳ hạn, lợi nhuận đầu tư tương đối khá.

Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, cô đã trở thành quỹ minh tinh, có chút danh tiếng ở phố Wall, Daisy cũng trở thành người đại diện quản lý nữ nổi tiếng đầu tiên.

Mà quỹ tín thác của gia tộc Mạc thị là bất động sản cố định tương đối nhiều, sáng lập một công ty phụ trách quản lý.

Cũng thu mua một ít tài sản sắp phá sản, lấy ra tổ chức lại hoặc là phân chia, chuyển tay là có thể kiếm được đầy bồn đầy bát.

Một quỹ trên danh nghĩa Tề Thiệu thì không nổi bật lắm, nhưng, thu hút một nhóm sinh viên tốt nghiệp khoa tài chính Harvard và MIT, những thứ này đều là nhân tài mới xuất hiện trong giới tài chính.

Chuyên môn làm cổ phiếu tương lai, đấu đá lung tung ở Wall Street, đợi một thời gian nữa, lại là một khối lực lượng mới.

Một chi khác liền ẩn ở chỗ tối, mấu chốt là một chi kỳ binh.

Bốn quỹ bên ngoài không có vấn đề gì, phương hướng chuyên tấn công cũng bất đồng, đều do Tề Thiệu âm thầm khống chế.

Cố Vân Khê sẽ đưa ra vài đề nghị, nhưng không nhiều lắm, cô không quan tâm nhiều.

Thần sắc Hoắc Vân Sơn có chút nghiêm túc, "Có thể giúp đỡ quản lý tài sản không?”

“Có thể.” Cố Vân Khê không cần nghĩ ngợi liền gật đầu, hắn không nói là tài chính gì, nhưng trong lòng đều biết rõ.

“Tuy nhiên, Tề Thiệu có đứng tên một quỹ, quỹ gia tộc Mạc thị cũng do anh ấy quản lý, thành tích cũng không tệ, năm ngoái có hai trăm phần trăm lợi nhuận. Còn tôi, bận rộn đến mức không nhìn thấy người.

Tề Thiệu học tài chính, khóa học quan trọng nhất của tài chính học là thực tiễn, cho nên, khóa học tương đối lỏng lẻo.

Không giống Cố Vân Khê, chương trình học sắp xếp kín mít, hạng mục thí nghiệm từng hạng mục một.

200% lợi nhuận? Hoắc Vân Sơn hít một ngụm khí lạnh, đây xem như là kỳ tài tài chính, lại nói tiếp, Tề Thiệu cũng là một người rất kỳ quái, rõ ràng là làm nghiên cứu khoa học, lại chạy đi học tài chính.

Không phải nói tài chính không tốt, mà là, không phù hợp với khí chất của bản thân hắn.

Anh ta nhìn qua, Tề Thiệu đứng xa xa, không có tới gần, nhưng một đôi mắt đen nhìn chằm chằm về phía này. Anh lập tức cảm thấy vài phần khác thường, "Cô và Tề Thiệu...”

Cố Vân Khê không ngờ anh lại nhạy cảm như vậy, "Chúng tôi đang hẹn hò."

Hoắc Vân Sơn im lặng, đối với việc này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hai người này là người cùng một thế giới, tam quan vô cùng phù hợp.

"Tôi muốn hỏi ý kiến của cậu ta.”

“Được rồi.” Cố Vân Khê vẫy vẫy tay với Tề Thiệu, Tề Thiệu bước nhanh tới, "Sao vậy?”

Hoắc Vân Sơn nói đơn giản một chút, Tề Thiệu không cần suy nghĩ, đã đáp: "Tôi nghe Tiểu Khê.”

“Vậy được, tôi nhanh chóng chuyển tiền sang.” Hoắc Vân Sơn như trút được gánh nặng, cả người đều thoải mái, anh ta tin tưởng, hai người này sẽ không phụ kỳ vọng của mọi người.

Nhân phẩm, năng lực cùng cảnh giới tư tưởng đều không thể nghi ngờ, chỉ riêng cho trong nước đã quyên góp không dưới một trăm triệu.

Anh ta vội vã đến, vội vã đi, chỉ để lại em gái.

Hoắc Minh Duyệt mới vào đại học nước ngoài, các loại không thích ứng, tiếng Anh còn tốt, nhưng quan hệ giao tiếp lại rối tinh rối mù.

Bản thân cô cũng có chút khuynh hướng tự kỷ, không thích phản ứng với người khác, các bạn học đối với cô ngoài sáng trong tối, rất bài xích.

Cái khác thì không sao, nhưng, rất nhiều khóa học phải tổ chức thành đoàn.

"Tôi không muốn chọn cô ấy, cô ấy quá quái gở để giao tiếp và tôi không thích điều đó."

“Không phải quái gở, rõ ràng là khinh thường người khác.”

"Năng lực xã hội của cô như vậy, tôi còn hoài nghi cô làm sao thi vào được?”

Những người này nói lớn tiếng, không hề kiêng dè, không sợ đắc tội với người khác.

Ánh mắt Hoắc Minh Duyệt ngơ ngác, cau mày, chỉ có một ý niệm trong đầu, nếu có thể một mình hoàn thành bài tập thì tốt rồi, ôi.

Tại sao nhất định phải tổ chức thành đoàn chứ? Thật phiền.

Về phần xa lánh? Không sao cả, cô là tới học tập, cũng không phải tới kết giao bằng hữu.

Tiếng chuông lên lớp vang lên, các học sinh nhao nhao ngồi trở về vị trí của mình.

Một thân ảnh mảnh khảnh đi tới, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đi lên bục giảng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.