Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 476




Cố Vân Khê hiện tại rất nổi tiếng trong giới học thuật.

Cô bắt đầu có chút hoang mang, bởi vì nổi tiếng đồng nghĩa với việc rất nhiều người sẽ biết được cô, nhưng hiện tại cô chỉ muốn khiêm tốn mà thôi.

Tuy nhiên trong chuyện này, rất nhanh cô phát hiện việc nổi tiếng đã mang đến cho cô rất nhiều lợi ích, giáo sư Miller sẽ đưa cô đi tham gia các hoạt động học thuật, kết giao nhiều mạng lưới quan hệ hơn.

Lời nói cử chỉ tự nhiên hào phóng của cô, cộng thêm sự hiểu biết về văn hóa phương Tây, khiến cô thuận lợi dung nhập vào trong đó, quen biết rất nhiều nhân vật có tiếng tăm khác.

Ngày hôm nay, Cố Vân Khê thuận lợi lấy được bằng thạc sĩ, còn lấy thân phận là sinh viên ưu tú nhất của khoa lên sân khấu đọc diễn văn.

Tề Thiệu chụp cho cô rất nhiều ảnh, lưu lại khoảnh khắc tốt đẹp này.

Cố Vân Khê cười híp mắt đi xuống khán đài, Tề Thiệu gửi tặng đến cô một bó hoa hồng kiều diễm, vô cùng xinh đẹp. “Chúc mừng em đã thuận lợi lấy được bằng tiến sĩ.”

Không có gì bất ngờ xảy ra, giáo sư Miller đã trở thành người hướng dẫn tiếp theo của cô.

Bản thân của ngành kỹ thuật điện tử và khoa học máy tính phải luôn đi đôi với nhau, vì vậy nếu muốn học chuyên sâu về nó không phải là chuyện đơn giản.

Cố Vân Khê vui vẻ nhận lấy hoa tươi, nói: "Cám ơn anh. Đáng tiếc anh cả tôi không được tận mắt nhìn thấy cảnh này.”

Lúc này Cố Vân Thải và Cố Hải Ba đều đang chuẩn bị thi tốt nghiệp, phải đến tháng sau mới có thể tới thăm bọn họ.

Tề Thiệu nhìn thiếu nữ tươi cười như hoa kia, trong lòng không khỏi mềm nhũn: "Không sao, khi bọn họ đến đây cũng gần với sinh nhật mười tám tuổi của em, tới lúc đó chúng ta cùng nhau chúc mừng cũng không muộn.”

Cố Vân Khê nghe vậy vô cùng vui mừng, cô rất là chờ mong nha.

Chỉ chớp mắt một cái, đã trôi qua hai năm cô không gặp bọn họ, thời gian đúng là trôi qua thật nhanh.

Một cô gái xinh đẹp cầm hoa đi tới: "Cố, chúc mừng cậu đã tốt nghiệp.”

Là Pass, cô ấy đưa hoa tới trước mặt Cố Vân Khê.

Cố Vân Khê vui vẻ nhận lấy, nói: "Cảm ơn cô.”

Trường học này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không phải sinh viên chuyên ngành muốn gặp là có thể dễ dàng gặp. Chẳng hạn như Pass đã liên lạc với Cố Vân Khê vài lần, nhưng bọn họ là sinh viên ưu tú của MIT, việc học vô cùng nặng nề, mọi người không ngừng đau khổ giãy dụa trong các hoạt động xã hội, học tập, ngủ nghỉ. Dưới áp lực nặng nề, mức độ khắc khổ học tập của mọi người rất khác nhau. Cố Vân Khê có lúc còn phải đi theo giáo sư Miller tham dự các loại hoạt động xã giao ngoài lề khác, nên càng ngày bận rộn hơn. Cho nên, thỉnh thoảng nếu bọn họ gặp được nhau, cũng là vội vàng ân cần thăm hỏi một tiếng rồi nhanh chóng tách ra. Pass nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, ánh mắt không khỏi sáng ngời: "Học trưởng, tôi là Pass, bạn học của Cố, cũng học tài chính.”

Tề Thiệu nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối phương, không lạnh không nhạt, nói: "Xin chào.”

Pass cũng không thèm để ý, tự nhiên hào phóng nói: "Học trưởng đã từng phát biểu hai thiên luận văn về vật lý, mỗi lần tôi đều xem rất chăm chú, nói thật là có một vài chỗ vẫn xem không hiểu. Tôi có chút không rõ, tại sao anh không nghiên cứu về phương diện tài chính chứ?"

Tề Thiệu cũng là kỳ nhân, hắn vừa mới lấy được học vị tiến sĩ chuyên ngành vật lý, bây giờ còn đang học thêm về chuyên ngành tài chính học.

Nhưng, so với tài chính học, hiểu biết của hắn ở phương diện vật lý học hình như là chuyên sâu hơn, ngay cả các luận văn nghiên cứu của hắn cũng đều là chuyên ngành vật lý học.

Tài chính lại giống như chuyên ngành thứ hai, hắn muốn học hay không học cũng không hề quan trọng.

“Tôi không vội tốt nghiệp.”

Pass:... Ý anh là sao? Anh không muốn lấy bằng tài chính sớm để ra trường nhanh một chút sao?

“Tôi vẫn không rõ.”

Tề Thiệu cũng không có ý giải thích thêm với cô, ngược lại Cố Vân Khê nói một câu: "Anh ấy không vội về nước, định theo tôi đọc sách thêm vài năm nữa.”

Tâm tình của Pass rất phức tạp, "Nếu tôi nhớ không lầm thì sang năm là anh đã có thể lấy được bằng rồi, đúng chứ?”

Tề Thiệu thản nhiên nói: "Vậy tôi sẽ chọn chuyên ngành khác học tiếp.”

Pass:...

Tề Thiệu đột nhiên đưa máy ảnh cho Cố Vân Khê, cất giọng nói: "Bảo cô ấy chụp cho chúng ta một bức ảnh chung đi.”

Khóe miệng Cố Vân Khê khẽ giật giật, yên lặng đưa máy ảnh qua: "Phiền cô rồi.”

Pass có cảm giác như bị ghét bỏ, có chút tủi thân: “Được…”

Cô ấy chụp rất nhiều ảnh chung cho bọn họ, Tề Thiệu kiểm tra đi kiểm tra lại, mới tạm xem như hài lòng.

Pass khẽ thở dài một hơi: "Tôi định đi Wall Street thực tập, nhà tôi ở đó có một công ty đầu tư. Hiện tại hai người có ý định gì không?”

Không đợi cô nói xong, Tề Thiệu đã giành nói trước: "Chúng tôi sẽ đi du lịch.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.