Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 397




"Tội phạm trong vòng ba đời đều không thể khảo công, không thể tham gia quân ngũ, không thể làm lãnh đạo xí nghiệp nhà nước, mà cậu, chỉ có ở bên cạnh cha mẹ nuôi, mới có thể có một tương lai tốt đẹp, đúng rồi, anh chị ruột của cậu đều c.h.ế.t vì các chuyện ngoài ý muốn, nhưng, ở đâu ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy?"

Li3m m.á.u trên lưỡi đao, nhất định sẽ kèm theo gió tanh mưa máu.

Thân thể A Phong lắc lư, hai chân như nhũn ra, vô lực xụi lơ trên mặt đất.

Nội tâm của cậu ta bị trùng kích thật lớn, sắc mặt tái nhợt dọa người, trán đều là mồ hôi, "Anh nói bậy, tôi một chữ cũng không tin, anh gạt tôi.”

Hoắc Vân Sơn cũng bị chấn động, "Tề Thiệu, đây là thật sao?”

“Thật.”Ngữ khí Tề Thiệu vô cùng khẳng định.

Tâm tình Hoắc Vân Sơn rối bời, khẽ lau mặt rồi nhìn về phía Cố Vân Khê, "Tiểu Khê, hình như cô không khiếp sợ chút nào?”

"Không độc không phải trượng phu, người nọ là kiêu hùng.”Cố Vân Khê đến từ thời đại tin tức bùng nổ, chuyện ly kì gì chưa từng nghe qua, cho nên chuyện này đã tình là gì.

Tề Thiệu lấy ra một tấm ảnh đưa đến trước mặt A Phong, "Cậu hẳn là đã gặp qua hắn? Đây là cha ruột cậu.”

A Phong nhìn người đàn ông trong ảnh, tướng mạo bình thường không có gì lạ, nhưng lại khiến cậu có một loại cảm giác quen thuộc xa lạ, hình như đã gặp qua.

Đúng, cậu ta đã gặp qua, người xa lạ mấy năm trước hỏi đường cậu, còn tặng cậu một món đồ chơi tỏ vẻ cảm ơn. Món đồ chơi đó cậu rất thích, cho nên ấn tượng rất sâu sắc.

“Hắn cứ cách ba năm lại ở trong bóng tối nhìn cậu, thật sự là một người cha vĩ đại.”Ngữ khí Tề Thiệu lạnh nhạt tới cực điểm, "Nhưng, nếu hắn chưa từng hiện thân, thế nhân sẽ vĩnh viễn không biết quan hệ cha con của các người, tôi cũng tra không ra tầng quan hệ này.”

Nếu đã làm thì sẽ để lại dấu vết.

Như một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m mạnh vào n.g.ự.c A Phong, trước mắt cậu từng đợt biến thành màu đen.

Cậu ta cứ tự nhủ rằng điều đó không đúng và những người này đã liên kết với nhau để lừa dối mình.

Nhưng, tấm ảnh này đã hoàn toàn hủy hoại niềm tin cùng tất cả nhận thức trong mười tám năm qua.

Cố Vân Khê bỗng nhiên phát hiện ra hoa điểm, "Tề Thiệu, anh nói xem, hai đứa trẻ từ khi sinh ra đã bị tráo đổi, nhưng bên cạnh Trần Sơn đã không còn đứa trẻ nào, vậy đứa trẻ kia đi đâu rồi?"

Tề Thiệu trầm mặc hồi lâu, "Không biết, có thể tiện tay ném đi.”

Cả người A Phong run lên, n.g.ự.c căng thẳng, nhất thời tức giận công tâm, phun ra một ngụm máu.

Không đúng! Cậu ta nhất định đang gặp ác mộng!

Làm sao có thể có chuyện đáng sợ như vậy?

Tề Thiệu ngồi xổm xuống, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn đối phương, "A Phong, có muốn nghiệm chứng lời tôi nói không?”

Trong lòng A Phong cực kỳ sợ hãi, cả người run rẩy không ngừng. “Làm sao nghiệm chứng?” Cậu muốn, lại không muốn, nhưng, người đàn ông này sẽ không bỏ qua cho cậu.

“Tôi sẽ gọi điện thoại cho hắn, cậu tới nói chuyện với hắn là được.”Không đợi A Phong có phản ứng, Tề Thiệu liền cầm điện thoại lên gọi.

Đợt thao tác này quá tao khí, Hoắc Vân Sơn nhịn không được mà hỏi, "Tề Thiệu, cậu làm sao lấy được số liên lạc của Trần Sơn?"

Tề Thiệu chỉ chỉ đầu mình, ngữ khí hơi lạnh, "Đầu óc là thứ tốt nhất.”

Hoắc Vân Sơn:...

Cố Vân Khê so sánh với thằng nhãi này chính là thiên sứ, Cố Vân Khê cho dù hung tàn, nhưng, rất có chừng mực, còn có điểm mấu chốt.

Mà thằng nhãi này không quan tâm, làm việc hoàn toàn dựa vào sở thích của mình, mang theo một cỗ tà khí khó hiểu.

Không có gì lạ khi nói rằng những người có chỉ số IQ cao dễ dàng đi vào con đường tội phạm hơn.

“Alo.”Điện thoại vang lên tám tiếng, mới có người bắt máy.

“Trần Sơn, con trai ông đang ở trong tay tôi...”Tề Thiệu mới nói nửa câu.

Không đợi hắn nói xong, đối phương mắng một tiếng, "Bệnh thần kinh, tôi không có con trai.”

Trực tiếp cúp điện thoại, khóe miệng Tề Thiệu hơi nhếch lên, chậm rãi cầm lấy máy ảnh nhắm ngay A Phong, "Rắc”một tiếng, chụp được ảnh.

Hắn giơ lên, một thủ hạ lặng lẽ xuất hiện, Tề Thiệu đưa máy ảnh trong tay qua.

“Sau khi rửa ảnh ra, gửi một bản fax cho số này.”

“Vâng.”

Tề Thiệu nhàn nhạt liếc mắt nhìn tiểu tử tinh thần suy sụp, khẽ lắc đầu, mới nhiêu đã chịu không nổi?

Sau đó, hắn nhìn về phía một lão thái thái ngã bất động trên mặt đất, "Đừng giả chết, đứng lên tâm sự, bà nói xem, nếu nghe lén được bí mật không thể lộ ra nhất của Trần Sơn, hắn sẽ bỏ qua cho bà sao?”

Hoắc Vân Sơn không thể tưởng tượng nổi nhìn qua, hắn...là tỉ mỉ an bài? Từng vòng từng vòng, từng vòng đan xen. Tâm trí này cũng thật đáng sợ.

Một Cố Vân Khê đã rất đáng sợ, lại thêm một Tề Thiệu, còn để cho người khác sống như thế nào đây?

Lão thái thái nằm bất động, nhưng, đột nhiên hô hấp nặng nề, tiết lộ ra trạng thái chân thật lúc này.

“Huyết mạch cùng thủ hạ, cái nào quan trọng hơn đây, tôi nghe nói Trần Sơn từng g.i.ế.c vô số thủ hạ, chuyện này thật hay giả?"

Cả người lão thái thái run lên.

"Tôi còn nghe nói, hắn thà phụ người trong thiên hạ, cũng không muốn người trong thiên hạ phụ hắn, lần này con trai của bà chỉ sợ cũng khó thoát độc thủ, ừm, chỉ cần tiiu đem tin tức này nói cho Trần Sơn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.