Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 277




Lúc trước muốn phác họa được tội phạm, tuy cũng chỉ cần phác họa các ngũ quan chi tiết, nhưng lại đòi hỏi sự chuyên nghiệp cao, người phác họa cũng thật sự phải có khả năng hội họa.

Nhưng bộ phần mềm này lại không giống như vậy, người phác họa có thể dựa vào máy tính để điều chỉnh diện mạo, cũng có thể thay đổi tùy ý, điều chỉnh lên xuống.

“Em có thể thông báo trước cho anh một tiếng được không. Bất cứ lúc nào cũng đem phát minh của mình ra, anh một chút cũng không chuẩn bị được.”

Đổng tiên sinh và sếp Hứa không khỏi nhìn nhau.

Cố Vân Khê rất bất đắc dĩ: "Em thật sự không biết. Em chỉ cho rằng những phần mềm này đều rất bình thường.”

“Những thứ này? Còn có cái gì nữa?” Hoắc Vân Sơn vừa muốn biết, nhưng lại sợ nếu nói muốn biết, lại mâu thuẫn với câu hắn vừa nói trên.

Cố Vân Khê khép máy tính lại: "Tạm thời không có. Chỉ khi gặp chuyện em mới tạo ra một vài cái phần mềm để ứng phó.”

Sếp Hứa muốn nói gì đó, Hoắc Vân Sơn không làm chủ được, giành nói trước: "Ngại quá, tôi ra ngoài gọi điện thoại.”

Sếp Hứa vội hỏi: "Tiểu Khê, trong tay cô còn có chứng cứ gì?”

Cố Vân Khê không muốn trả lời, cô cũng có thể không trả lời, hoặc cũng có thể tìm một nơi yên tĩnh nói. Nhưng, nếu trước mặt nhiều người cô lại trực tiếp nói ra như vậy thì có chút không ổn, nên đành nói: "Chuyện bốn mươi năm trước tôi không có biện pháp để tra ra. Nhưng tôi nghe nói dưới danh nghĩa Mạc thị có một tổ chức từ thiện. Bọn họ treo đầu dê bán thịt chó, lợi dụng người khác thiện tâm quyên tiền, còn mình thì lại đi giả mạo sổ sách, đem số tiền kia bỏ vào trong túi mình, đem đi mua bất động sản….."

Công ty làm lớn như vậy, tất nhiên là sẽ có một chút chuyện bẩn thỉu không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.

Mà cô, lựa chọn quỹ từ thiện này để xuống tay đầu tiên.

Mạc Nhị giận tím mặt: "Cô đánh rắm.”

Hắn ta là người phụ trách quỹ từ thiện, điều này tương đương với việc chỉ thẳng tên hắn Cố Vân Khê không thèm liếc hắn một cái, trực tiếp lấy ra một phần tư liệu.

“Đây là chứng cứ mà cháu thu thập được...... A.”

Một đạo thân ảnh nhào tới, một tay cướp đi phần tư liệu trong tay Cố Vân Khê, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp xé bỏ.

Là Mạc Nhị xé xong còn dương dương đắc ý đe dọa: "Chứng cứ đâu? Cô lấy ra đi.”

Mạc lão gia có loại dự cảm không tốt: "Lão nhị, con làm gì vậy?”

Mạc Nhị còn cảm thấy ủy khuất, nói: "Cha, cha còn nhìn không ra sao? Cô ta đang muốn hủy Mạc gia chúng ta.”

Cố Vân Khê nhìn mảnh giấy vụn đầy đất, khẽ lắc đầu: "Xé thì xé đi, tôi cũng còn rất nhiều phần. Đến lúc đó tôi sẽ gửi cho các nhà truyền thông mỗi nơi một phần.”

Mạc Nhị nghe vậy liền biến sắc: “Cô cũng thật ác độc! Tôi cảnh cáo cô, nếu còn tiếp tục ăn nói xằng bậy, hãm hại vu khống người khác, tôi sẽ cô suốt đời này đều phải trải qua trong tù.”

Cố Vân Khê cười lạnh một tiếng: "Tôi ghét nhất là hạng người như ngài đây. Tiêu xài tiền từ trên thiện tâm của người khác, ngài không sợ sẽ gặp báo ứng sao?”

Nếu nhất định làm lớn chuyện, nói không chừng Cố Vân Khê thật sự sẽ cùng Mạc gia trở mặt, trở thành thù nhân như lời cô nói. Nếu thật sự dẫn đến hậu quả này, Mạc gia sẽ không trụ được nữa. Nghĩ đến đây, người Mạc gia đều thay đổi sắc mặt.

Cố Vân Khê còn ngại không đủ, lại hung hăng đ.â.m một đao cho bọn họ: "Còn có, không riêng gì những chuyện này, bọn họ còn lấy danh nghĩa giúp đỡ học sinh nghèo khó mà đi chọc ghẹo nữ sinh..."

Mạc lão gia sắc mặt đại biến, ông không thể tin được, nói: "Cái gì? Điều này là không có khả năng.”

Cố Vân Khê thấy ông như vậy cũng sinh ra chút thương hại: "Mạc lão gia, ông vẫn nên hỏi mấy đứa con trai kia của ông, bọn họ có làm như vậy hay không?"

Mạc lão già nhìn về phía ba đứa con trai, lão đại cùng lão nhị không hẹn mà cùng ánh mắt né tránh của ông, còn lão tam hiện còn đang hùng hùng hổ hổ.

Ông còn có cái gì không hiểu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.