Beta: Tui
Sắc mặt hắn trở nên âm trầm giống như mưa gió sắp đến, cực kỳ dọa người.
Tiêu Tử Kỳ bị bóp chặt cổ cảm thấy hôm nay như gặp quỷ! Đầu tiên là tính kế Lâm Kích không thành, hiện tại người đại diện này cũng muốn tới quấy rối?
Ngón tay gã quơ loạn nắm lấy cánh tay đang bóp chặt mình không buông, sức lực ấy rất lớn.
Trong lòng Tiêu Tử Kỳ quýnh lên lập tức ý thức được không đúng, gã chớp mắt, hai giọt nước mắt nóng bỏng rơi lên mu bàn tay.
"Anh ơi.... Ngay cả em anh cũng không tin sao?"
Ánh mắt gã thống khổ, dồn dập thở dốc nhưng mồm miệng vẫn lanh lợi như cũ.
"Đây, đây là do chơi đại mạo hiểm mà thôi, nếu là cái khác sao em có thể tùy tiện để lộ ra cho anh thấy...."
Lực đạo trên cổ dần dần thu lại, đồng tử của người đại diện dao động không ngừng, giống như đang suy xét mức độ đáng tin trong lời nói của gã.
Tiêu Tử Kỳ rèn sắt khi còn nóng, vội vàng nói.
"Anh ơi, nếu anh không tin thì có thể hỏi mấy người đạo diễn Ngưu, bọn họ đều, đều ở...."
Lực đạo trên cổ buông lỏng.
Tiêu Tử Kỳ tức khắc ngã xuống đất, gã há mồm thở dốc hít vào một lượng không khí lớn làm bản thân bị sặc nên ho khan.
Trên lưng bỗng xuất hiện một bàn tay to, lưng Tiêu Tử Kỳ co rúm lại một chút, thân thể chợt nhũn ra, mang theo nước mắt nhìn về phía sau.
"Anh còn tin em không."
Người đại diện trầm mặc, hai người đứng yên không nói gì, không khí trong nhà nhìn như ấm cúng nhưng sự thật lại cuồn cuộn sóng ngầm.
Tiêu Tử Kỳ âm thầm cắn răng, trong lòng lập tức quyết định. Chờ qua ngày hôm nay, gã nhất định phải tăng lại độ hảo cảm của người đại diện lên mới được!
Sau khi trở về Lâm Kích liền nói cho người đại diện mới Cao Ninh về chuyện xảy ra trong bữa tiệc đóng máy.
Cao Ninh nghe xong chỉ cười lạnh, "Tôi biết ngay cái tên Tiêu Tử Kỳ kia không phải thứ gì tốt mà, cậu nhìn cái này đi."
Cô vứt một phần văn kiện thật dày ra.
Là chuyện Tiêu Tử Kỳ kêu người động thủ lúc trước, nhưng mà có cô nhìn chằm chằm nên Tiêu Tử Kỳ tất nhiên không có thành công.
Mấy chuyện đó Cao Ninh đều lưu lại toàn bộ chứng cứ, để phòng ngừa lỡ như một ngày nào đó Tiêu Tử Kỳ lại làm ra chuyện gì.
Lâm Kích nhanh chóng đọc xong, trong sắc mặt âm trầm của cậu mang theo một chút khó hiểu.
"Vì sao tên đó cứ nhìn chằm chằm tôi không bỏ vậy?"
Nói về địa vị, ngay cả hai lần gièm pha nào loạn lúc trước Tiêu Tử Kỳ cũng có thể hóa nguy thành an. Còn nữa, bản thân cũng chưa từng đắc tội tên đó nhỉ?
Nếu thật sự muốn nói, thì vai nam chính 3000 vạn lúc trước cũng là do chính gã ra vẻ giả mù sa mưa còn mình thì lớn mật đồng ý, nên vai đó mới rơi xuống trên đầu mình.
Cao Ninh lại không cho là đúng, "Chuyện như vậy còn thiếu trong giới này sao? Nhưng mà tên Tiêu Tử Kỳ này thật sự khác xa với thiết lập tính cách của gã, bề ngoài nhìn thanh thuần nhưng không ngờ thủ đoạn lại dơ bẩn cao cấp như vậy."
Lâm Kích ừ một tiếng.
"Vốn dĩ gã đã không đơn giản."
Thái độ trước sau của Vinh Tình đối với Tiêu Tử Kỳ có sự thay đổi cũng đã đủ chứng minh cái gì.
Cao Ninh tiện tay nhét một viên kẹo vào trong miệng.
"Không được, thủ đoạn của tên Tiêu Tử Kỳ này rất lợi hại, tôi không nắm được nhược điểm nào của hắn."
Lúc trước kêu người nhìn chằm chằm IP cũng không thành công bắt được, cũng không biết rốt cuộc là dùng biện pháp gì.
"Vậy làm phiền chị Ninh trước tiên cứ nhìn chằm chằm Tiêu Tử Kỳ đi, tôi cảm thấy có lẽ gã sẽ còn tiếp tục gây phiền phức."
Lâm Kích khách khí nói.
"Được rồi, cậu cứ yên tâm, chị Ninh của cậu sẽ không để cậu xảy ra chuyện."
Cao Ninh xua tay, trong lòng lại có chút đắc ý. Lâm Kích này thật sự rất biết làm người, còn chuẩn bị cả kẹo, cô còn tưởng rằng chuyện mình cai thuốc lá đã che giấu rất kỹ.
"Tôi đi trước, chuẩn bị cho buổi chiều phỏng vấn."
Lâm Kích nhìn thoáng qua đồng hồ, đã gần 10 giờ.
"Ok, cậu đi đi, buổi chiều tôi mang cậu đi. Bằng không có mấy người còn tưởng rằng cậu dễ bắt nạt. Người của Cao Ninh tôi không thể tùy ý cho người khác bắt nạt được."
Cao Ninh giải quyết dứt khoát, Lâm Kích tất nhiên sẽ không cự tuyệt ý tốt của cô, cậu gật đầu nói cảm ơn rồi xem kịch bản.
...
Sau khi Vinh Tình vất vả tỉnh lại, quyết định đặt món canh gà tiềm thuốc bắc với củ từ.
Bổ khí!
Bổ máu!
Nghĩ nghĩ, anh lại đặt thêm một phần bổ thận.
Ai, bá tổng thở dài, đúng là sống cũng không dễ dàng gì. Nuôi tiểu chó săn gì đó, thật sự có chút tổn hại sức khỏe.
Khó trách chị em trong giới đều nói quá hoang dã quả nhiên sẽ làm người khác không chịu nổi.
Hà Khiêm bỗng phát hiện ra một chuyện.
Gần đây Vinh tổng thường thường lén lút xem điện thoại trong văn phòng.
Kỳ thật, y vốn không chú ý tới chuyện này. Dù sao thì người hiện đại xem điện thoại là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng mà Vinh tổng lại không giống như vậy. Vinh tổng có chút, quá mức lén lút.
Cái này cũng chưa tính, không biết có phải là ảo giác của y hay không nhưng sau mỗi lần xem điện thoại xong, Vinh tổng đều sẽ gọi một đơn đặt hàng.
Hơn nữa, đơn đặt hàng này tất nhiên sẽ có một phần canh bổ máu và một phần bổ thận.
Việc này trực tiếp dẫn đến hậu quả là mỗi lần y thay Vinh tổng đi lấy cơm đều sẽ gặp phải ánh mắt đồng tình của anh trai đưa cơm.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, Hà Khiêm tỏ vẻ, tiền thưởng tháng này lại có cớ nhắc lại rồi.
Liên tiếp uống vài tô canh bổ, Vinh Tình cảm thấy thần thái cả người mình đều trở nên sáng láng lên.
Đúng lúc nghi thức cắt băng khai trương thủy cung cũng sắp tới.
Dù sao cũng là nghi thức cắt băng, còn có vài đài truyền hình và nhà báo có mặt nên Vinh Tình chọn một chiến kỵ mới, sau đó lại thay đổi thành một thân trang phục tuyệt đối 'lấn áp tất cả', lúc này mới xuất phát rời đi.
Tới nơi, Vinh Tình liếc mắt một cái liền thấy ông Tống đang nói chuyện với mấy lãnh đạo thành phố. Lão già này thật sự khôn khéo, anh có nghe được chút tiếng gió về viện bảo tàng thủy cung bên kia, ông Tống phỏng chừng tính toán tiếp tục hợp tác loại hạng mục giống vậy với thành phố.
Ước chừng viện bảo tàng này chỉ là một cái mô hình mà thôi, phía sau còn mấy thứ chờ ông Tống kiếm được.
Lại quay đầu đi, Vinh Tình có chút ngoài ý muốn.
Người đi cùng với đoàn trợ lý đằng sau ông Tống không phải là tên ngốc Tống Hiền kia thì là ai? Sao hắn cũng đi theo tới cắt băng?
Tống Hiền cũng thấy anh, hắn thì thầm với Tống Ngoại vài câu rồi lập tức vội vàng đi tới. Tống Hiền rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, sau đó có chút buồn bực nhìn Vinh Tình.
"Sao bây giờ anh mới đến."
Vinh Tình tháo kính râm xuống, lười biếng nhìn hắn.
"Nhân vật chính luôn tới muộn một chút. Sao cậu cũng tới, ông Tống kêu cậu lại đây?"
Tống Hiền rất muốn nói không phải. Nhưng, lừa mình dối người thì có ý nghĩa gì chứ.
"Ừ, ông ấy kêu tôi lại đây nhìn cọc tiền tặng không này để nhớ kỹ giáo huấn."
Nói đến cái này, trái tim Tống Hiền lại ẩn ẩn đau đớn.
Cái này là một cái thủy cung đấy!
Thủy cung!
Một miếng đất lớn như thế!
Cứ như vậy mà cho không!
Càng nghĩ Tống Hiền càng cảm thấy ngực đau đến mức không thể hô hấp. Dù sao, hắn tuyệt đối sẽ không có liên hệ gì với Tiêu Tử Kỳ nữa!
Thật là đáng sợ! Quả thực chính là thụ nuốt vàng!
"Ông Tống thật rộng rãi."
Vinh Tình giơ ngón cái về phía đầu bên kia. Có như vậy thì tên thô lỗ Tống Hiền mới tuyệt đối không có bất cứ liên hệ nào với bạch liên hoa.
Đừng hỏi vì sao, nếu muốn biết thì cứ hỏi thử thủy cung có thơm không.
"Vậy tình huống của cậu với Tiêu Tử Kỳ hiện tại là như thế nào?"
Vinh Tình tò mò.
Mặt Tống Hiền lập tức đầy kháng cự.
"Đừng nói đến cậu ấy nữa, hiện tại tôi chỉ muốn kiếm tiền."
Black Beauty không thơm sao? Tăng ca chơi rất vui sao?
Nói chuyện tình cảm quả nhiên quá tốn tiền!
Vinh Tình nháy mắt đã hiểu rõ.
Nhưng mà....
Anh ý vị sâu xa, vỗ vai Tống Hiền.
"Chỉ kiếm mà không tiêu thì cũng không được, tháng sau có một buổi đấu giá thuyền mới của vua thuyền, muốn đi xem không?"
Rất nhiều tiền của bá tổng đều tiêu vào đây!
"Anh có thư mời?"
Tống Hiền lập tức bị giật mình. Trong sự ghen tị còn mang theo một chút tôn kính.
Đó chính là buổi đấu giá của vua thuyền đó!
Nếu thân phận và địa vị không đủ tư cách thì ngay cả nghe nói cũng không thể nghe được!
Vinh Tình ưỡn ngực.
"Đó là đương nhiên, đây cũng không phải là lần đầu tiên của tôi."
Tống Hiền lập tức quăng tới ánh mắt hâm mộ.
Vinh Tình cũng không chột dạ. Dù sao bá tổng cũng chính là anh, bỏ bốn lên năm cũng coi như anh từng đi rồi!
Hai người nói chuyện trong chốc lát, nhưng Tống Ngoại liên tục nhìn về phía này lại không bình tĩnh được.
Nghịch tử!
Nghiệt súc!
Còn ở bên kia nói chuyện gì với tên hồ ly Vinh Tình vậy?
Cơ hội tốt như vậy, nhiều lãnh đạo thành phố như vậy còn đang chờ ở chỗ này để làm quen đấy!
Tống Ngoại càng nghĩ càng tức, bước chân nhanh nhẹn đi tới, sau khi tươi cười chào hỏi Vinh Tình liền thở hồng hộc dùng ánh mắt 'xách' Tống Hiền đi.
Tống Hiền nhận ra mình hình như đã làm sai cái gì lưu luyến bước đi, còn không quên làm cái khẩu hình với Vinh Tình.
Buổi đấu giá.
Vinh Tình gật đầu với hắn, cảm thán trong lòng. Ông Tống rõ ràng rất khôn khéo, sao lại sinh ra một tên ngốc như Tống Hiền vậy?
Nghi thức cắt băng chia thành hai bên, bên thủy cung là Vinh Tình cùng ông Tống ngoài ra còn có vài vị lãnh đạo khác, còn viện bảo tàng ở bên kia là cha con Tống gia cùng vài vị lãnh đạo cùng nhau cắt băng.
Vinh Tình nhờ thế mới biết, ông Tống lại đưa viện bảo tàng này cho Tống Hiền quản lý, khó trách tên này hôm nay cũng đến đây.
Chậc, đây là sự thống khổ của phú nhị đại sao?
Vinh Tình nghĩ đến bản thân có được một cái thủy cung siêu lớn, còn kẻ hèn Tống Hiền kia chỉ có một cái viện bảo tàng.
Tốt, anh hoàn toàn cảm giác được vui sướng của phú nhất đại rồi!
Đây là niềm vui khi có tiền của bá tổng!
Cắt băng rôn xong, đoàn người xuất phát đến nhà hàng Vinh Tình đã đặt trước để dùng cơm.
Tống Hiền bị mắng một trận mới tìm được một cơ hội rảnh rỗi, hắn lập tức kẹp chặt cái đuôi lẻn lên xe Vinh Tình.
Vinh Tình ngạc nhiên nói, "Sao cậu không ngồi xe nhà mình đi?"
Tống Hiền sao có thể không biết xấu hổ nói ra chân tướng? Hắn chớp mắt, chua xót nói.
"Tôi muốn thử xem xe này của anh ngồi có thoải mái không."
Vinh Tình vui vẻ.
Biết nhìn hàng nha người anh em!
Hôm nay vì muốn giành vinh quang cho mình nên anh mới lấy chiếc xe có giá trị nằm trong ba vị trí đầu trong gara ra.
So với số tiền đầu tư cho Lâm Kích còn nhiều hơn một chút!
"Không tồi, thật tinh mắt, vậy tôi đây khai ân cho cậu ngồi thử để trải nghiệm."
Tâm tình Vinh Tình suиɠ sướиɠ nói.
"Đúng rồi."
Tống Hiền ngồi trên xe, có chút khó hiểu.
"Không phải anh đang bao dưỡng một minh tinh nhỏ sao? Sao không mang cậu ấy đến thủy cung chơi?"
Thủy cung! Trước kia hắn cũng từng muốn mang người mình thích lại đây cùng nhau chơi. Chỉ tiếc là người hắn thích chỉ thích tiền của hắn QAQ.
Vinh Tình đau xót trong lòng.
Anh lại nhớ tới mấy món quần áo mình không có tự tay thay cho Lâm Kích. Tuy rằng có ảnh chụp, nhưng vốn dĩ có một bộ trong đó anh dự định sẽ tự mình mang lên cho Lâm Kích, xem bản ướŧ áŧ tại hiện trường của cậu.
Nhưng mà tưởng tượng thử. Anh yên lặng che lại cái mũi.
Thôi, ảnh chụp anh đã không chịu nổi rồi, nếu là bản hiện trường....
Vậy tất nhiên sẽ rất mất mặt.
Nói thật, mấy cái canh bổ đó anh ăn đến ngán rồi! Còn có sắc mặt của trợ lý Hà làm bóp tiền của anh có cảm giác nguy hiểm!
Nhưng mà, đương nhiên không thể nói như vậy với tên ngốc Tống Hiền này.
Vinh Tình đột nhiên nhanh trí.
Đây không phải là cơ hội khoe giàu mới sao!
"Tôi cho cậu ấy một ngàn vạn để cậu ấy đi thử vai nam chính mới rồi."
Tống Hiền lập tức kính nể anh.
Đây là cuộc sống của người có tiền sao!
Papa! Mau dẫn con đi kiếm tiền đi!