Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Chương 29




Beta: NKHA

🌱

Bởi vì sự kiện máu mũi nên lúc hai người ăn cơm Lâm Kích vẫn luôn dùng ánh mắt lo lắng nhìn anh.

Bản thân Vinh Tình cũng rất lo lắng. Cái kia bị phong ấn nên không thể dùng, anh cũng rất tuyệt vọng! Cuối cùng anh dứt khoát gọi một phần canh khổ qua.

Ai, không nói đến cũng được. Thanh nhiệt hạ hỏa, công hiệu số một.

Hai người bên này trong ngọt ngào mang theo lửa nóng chua xót, thì Tiêu Tử Kỳ đang rảnh rỗi bên kia răng lại như muốn cắn đứt.

Ngày hôm qua gã trở về có chuyện quan trọng khác nên không để ý, hôm nay mới nhận được điện thoại của người đại diện. Vừa nghe nói Lâm Kích bị đưa đến tay Cao Ninh, Tiêu Tử Kỳ liền hận đến cắn răng.

Dựa vào cái gì!

Dựa vào cái gì Lâm Kích lại có thể dễ dàng có được mấy thứ này! Mà gã lại không thể không uổng hết mọi thủ đoạn để đạt được?

Càng muốn, ánh mắt Tiêu Tử Kỳ càng u ám. Gã lấy điện thoại ra gọi cho Cao Gia Hiên.

Cao Gia Hiên nghe thấy tiếng chuông bad guy đặc biệt cài đặt vang lên, hắn đặt chén trà trong tay xuống cười lạnh trong lòng.

Cuối cùng cũng tới.

"Tìm tôi?"

"Anh Gia Hiên, em đã trở về, anh, anh chừng nào thì rảnh? Không bằng đêm nay đi ăn bữa cơm đi?"

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại trước sau như một, trong ngây ngô mang theo một tia lấy lòng thật cẩn thận. Cao Gia Hiên lại nhịn không được nghĩ nhiều một chút.

Phía trước mới hỏi mình khi nào thì rảnh, phía sau liền hẹn đêm nay?

Cao Gia Hiên cẩn thận suy nghĩ, hình như lúc trước mỗi lần mình nói chuyện đều là bị dắt đi như vậy?

Suy nghĩ rõ ràng, Cao Gia Hiên tức khắc có chút buồn bực. Mình vậy mà vẫn luôn bị lừa!

Tuy rằng rất tức giận muốn cúp điện thoại nhưng Cao Gia Hiên càng muốn xem thử. Hắn muốn biết, Tiêu Tử Kỳ có phải lợi dụng hắn hay không.

"Đêm nay khả năng là không được."

"Vậy…."

"Nhưng mà nếu bây giờ cậu rảnh, tôi có thể dành ra chút thời gian."

Hắn đã sớm tìm người lấy một phần tiến độ quay chụp của Tiêu Tử Kỳ, hôm nay vừa vặn Tiêu Tử Kỳ cuối cùng cũng đóng máy. Nếu Tiêu Tử Kỳ thật sự để ý hắn, hẳn là ít nhất sẽ tranh thủ một chút với đạo diễn.

Cao Gia Hiên suy bụng ta ra bụng người nghĩ.

"Thực xin lỗi anh Gia Hiên, buổi chiều em còn có suất diễn không đi được, anh cũng biết em hiện tại tuy rằng có chút tiếng tăm nhưng em lại không giống Lâm Kích là nam chính, hôm nay cậu ấy xin nghỉ đạo diễn cái gì cũng không nói. Em không được, em còn phải phụ trách với đạo diễn, còn có nhiều nhân viên công tác như vậy, còn có fans, em…."

Cao Gia Hiên nghe xong nửa đoạn, trong lòng dần dần lạnh đi cũng bình tĩnh lại. Hắn nghĩ, Vinh Tình nói đúng. Tiêu Tử Kỳ chính là hạ dược đối với với hắn. Ngay cả hỏi cũng không hỏi đã cự tuyệt ngay. Hơn nữa, thật sự cho rằng hắn nghe không hiểu đây là đang mách lẻo sao?

Một bên nâng cao bản thân, một bên dẫm thấp Lâm Kích, loại thủ đoạn này hắn đã thấy nhiều trong giới rồi. Vốn dĩ cho rằng, Tiêu Tử Kỳ chỉ là một thiếu niên ngây thơ mà thôi….

Cao Gia Hiên thất vọng, trong miệng vẫn còn nói tiếp.

"Nếu không đi được vậy quên đi, chúng ta có cơ hội lại gặp nhau ngày khác, cậu còn có việc sao? Không có việc gì thì tôi có chút bận…."

"Anh Gia Hiên!"

Tiêu Tử Kỳ nóng nảy.

Sao lại thế này? Thái độ của Cao Gia Hiên bỗng nhiên sao lại biến đổi lớn như vậy?

Tiêu Tử Kỳ thử hỏi một câu.

"Là bởi vì mấy ngày nay em bận quá không có tìm anh, anh đang giận em sao?"

Tính tình Cao Gia Hiên không giống như Tống Hiền, chẳng lẽ mấy ngày nay không dỗ hắn liền thay lòng đổi dạ?

Tiêu Tử Kỳ nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Cao Gia Hiên để điện thoại ra xa cười nhạo một tiếng, sau đó mới không chút để ý tiếp tục nói.

"Không tức giận, cậu đừng nghĩ quá nhiều."

Tức giận vì cặn bã?

Hắn cần gì phải vậy!

Tiêu Tử Kỳ thả lỏng, cho rằng Cao Gia Hiên chỉ là ngạo kiều, vội vàng dỗ hắn.

"Anh không giận em là tốt, mấy ngày nay em vẫn luôn nghĩ đến anh nhưng điện thoại không có tín hiệu thật sự không có cách nào."

Cao Gia Hiên cười.

"Tôi biết, tôi thật sự không tức giận."

Hắn thì có gì mà phải tức giận?

Tiêu Tử Kỳ thấy Cao Gia Hiên còn cười, tức khắc yên tâm. Gã liền nhẹ giọng nói một ít lời hay, 'xác định' bản thân đã thành công trấn an Cao Gia Hiên mới chuyển đề tài.

"Anh Gia Hiên, có một vấn đề em vốn không muốn hỏi nhưng anh cũng biết em nhanh mồm nhanh miệng. Lần trước công ty không phải kêu em cùng Lâm Kích xào chút tai tiếng trong đoàn phim để gia tăng độ nổi tiếng sao? Trước khi em vào núi không phải còn khá tốt sao? Có phải là anh không thích em xào tai tiếng với người khác cho nên không đồng ý phải không?"

Trong lời nói của Tiêu Tử Kỳ mang theo một tia thẹn thùng, lại trần trụi mang theo ám chỉ.

Cao Gia Hiên lần này thật sự cười ra tiếng.

Nghe thử một chút mới biết, thủ đoạn thật sự cao. Rõ ràng chính gã nghĩ ra chủ ý giờ lại đẩy đến trên đầu công ty. Hiện tại lại tới chất vấn mình vì sao không xào?

Cao Gia Hiên cảm thấy không còn cần thiết tiếp tục cuộc điện thoại này. Rốt cuộc, bộ mặt thật của Tiêu Tử Kỳ hắn đã biết được.

Nghĩ nghĩ, Cao Gia Hiên bỗng nhiên buột miệng thốt ra.

"Đúng rồi, cậu biết lúc chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, chiếc xe kia của tôi giá trị bao nhiêu không?"

Tiêu Tử Kỳ bị hỏi vấn đề này đến lập tức sửng sốt, ngây người trong chốc lát.

"Anh Gia Hiên hỏi cái này làm gì?"

Sao gã có thể nhớ rõ được chiếc xe kia là xe gì?

Cao Gia Hiên: "Không có gì, chỉ là muốn biết cậu có biết hay không."

Tiêu Tử Kỳ cau mày, cẩn thận suy nghĩ, còn thật sự nghĩ ra.

"Em nhớ rõ, hình như hơn một ngàn vạn thì phải." Tuy rằng kém siêu xe của Vinh Tình, nhưng mà chiếc kia của Cao Gia Hiên cũng coi như không tồi.

"Thì ra cậu biết."

Cao Gia Hiên nói xong, lưu loát cúp điện thoại. Vinh Tình nói đúng! Hắn nên đặt một phần não heo để bổ não!

"Anh Gia Hiên…."

Tiêu Tử Kỳ dừng lại, nghe thấy tiếng tút tút bên tai nghi hoặc gọi lại lần nữa. Giây tiếp theo gã lại kinh ngạc phát hiện, Cao Gia Hiên vậy mà kéo đen gã!

Này rốt cuộc là chuyện gì đây?

Vẻ mặt Tiêu Tử Kỳ bỗng nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn về phương xa, môi mấp máy rất nhỏ. Ước chừng qua năm phút sau, đồng tử của gã dần khôi phục tầm nhìn.

Lại là Vinh Tình!

Vinh Tình Vinh Tình Vinh Tình!

Tống Hiền cũng vậy Cao Gia Hiên cũng vậy, Vinh Tình rốt cuộc đã làm cái gì với bọn họ?

Hắn rót thuốc mê gì cho bọn họ?

Tiêu Tử Kỳ cầm điện thoại, không chút nghĩ ngợi liên hệ với một đám thủy quân.

"Cứ làm theo tôi nói là được."

"Công ty? Bên phía mấy người không cần xen vào, cứ làm đi, xảy ra chuyện tôi chịu."

"Giá? Chỉ cần chuyện thành, trả cho mấy người giá gấp ba cũng không thành vấn đề."

Gọi điện thoại xong, gã hơi suy nghĩ, lại nghĩ tới suy đoán lúc trước của mình.

Vinh Tình sao?

Nhìn dáng vẻ này, có lẽ nên tìm người tra nội tình của hắn một chút. Gã không tin, một người sao bỗng nhiên có thể thay đổi lớn như vậy?

Cái tên Vinh Tình này nhất định có vấn đề gì đó!

Thủy quân mới vừa bắt đầu động tác trên mạng, Cao Ninh vẫn luôn để bên xã giao nhìn chằm chằm liền nở nụ cười.

"Trước tiên cứ để bọn họ nhảy nhót một chút, mấy người thăm dò địa chỉ IP xem là đoàn đội nhà ai lại động thủ."

Dám động vào người Cao Ninh cô muốn che chở, thật sự có ý tứ, người trong giới chắc sẽ không nhanh như vậy đã quên những chiến tích huy hoàng năm đó của cô nhỉ?

Cúp điện thoại, cô đốt một điếu thuốc lá cho nữ, mới vừa đưa tới bên miệng lại dập tắt. Phải mang một bạn nhỏ, vẫn là không nên hút nữa thì tốt hơn.

Trên mặt bàn còn để mấy cái kịch bản, Cao Ninh hơi nheo mắt, trong đó có một quyển kịch bản thình lình lộ ra hàng chữ bên trên.

Nhà hàng.

Vinh Tình cảm thấy mỹ mãn, kêu tiểu chó săn mau ăn bò bít tết, càng ăn càng cảm thấy thật mỹ mãn.

Đã lâu không được ăn cơm thư thái như vậy. Ngược lại tiểu chó săn có chút nằm ngoài dự liệu của anh. Vinh Tình có chút buồn bực  nhìn thoáng qua bò bít tết còn thừa không ít trước mặt Lâm Kích.

Chẳng lẽ cậu ấy không thích bò bít tết này sao?

Lại tới nữa.

Lâm Kích nghĩ, bò bít tết ghim trong tay không biết nên ăn hay là không ăn. Tay chân cậu thật sự không biết để chỗ nào, tim đập lớn đến mức đầu óc trống rỗng.

Vinh Tình đang nhìn cái gì vậy?

Hắn đã nhìn chằm chằm mình cả đêm, rốt cuộc là đang nhìn cái gì?

Vinh - tú sắc khả xan - Tình không hề tự giác được bản thân đang làm cái gì. Anh còn đang suy nghĩ, chẳng lẽ là mới vừa quay xong nên không có hứng ăn uống? Hoặc là tiểu chó săn không quá thích bò bít tết?

Không có việc gì!

Không thích cái này thì kiếm cái khác!

Vinh Tình nhanh chóng quyết định lắc chuông.

Phục vụ lập tức đi tới, giây tiếp theo một giọng nói có chút ngây ngô mang theo một tia vui mừng vang lên.

"Tiên sinh, là anh hả."

Vinh Tình cùng Lâm Kích đồng loạt ngẩng đầu. Một thiếu niên môi hồng răng trắng, mặc áo khoác nhỏ ngoan ngoãn trông vô cùng tinh xảo. Tướng mạo cậu thanh tú, lúc này đáy mắt như có ánh sáng, trong mắt lấp lánh mang theo một tia vui vẻ đang nhìn Vinh Tình.

Không biết vì sao trong lòng Lâm Kích lộp bộp một tiếng. Cậu có cảm giác nguy hiểm không biết từ đâu mà đến.

Vinh Tình nhìn chằm chằm người mới lên tiếng. Bừng tỉnh đại ngộ!

Này không phải là Tần Mặc sao! Là người anh gặp được lúc mới vừa xuyên qua! Người thứ nhất trong hậu cung của bạch liên hoa!

Nghĩ đến cái này, Vinh Tình tức khắc sinh ra cảnh giác.

"Cậu biết tôi?"

Cái này cũng không phải chuyện tốt gì!

Quan hệ của công với nhau trong hậu cung của bạch liên hoa như nước với lửa. Vinh Tình tỏ vẻ, tuy rằng anh không muốn nhưng anh luôn nhớ rõ mình cũng đã từng nằm trong hậu cung nam đoàn của bạch liên hoa.

Tần Mặc thấy anh như lâm đại địch, có chút ủy khuất mê mang.

"Tôi, lúc trước chúng ta có gặp qua một lần, tiên sinh anh không nhớ rõ sao?"

Cậu nói xong lại lộ ra răng nanh cười rất đáng yêu, "Anh là Vinh Tình tiên sinh nhỉ? Có một lần tôi nhận anh chỉ là anh đi nhanh quá, tôi không kịp nói chuyện."

Nói cái gì?

Vinh Tình hít hà một hơi!

Cái tên chó nam nhân này muốn hại mình!

Nghe kỹ lời này đi!

Nghe kỹ ý tứ này đi!

Anh làm một bá tổng, gặp qua rất nhiều người đó! Cậu xem cậu là khối bánh quy nhỏ nào vậy!

Vinh Tình thấy vẻ mặt Lâm Kích, hay lắm, đen như đáy nồi!

"Thật ngại quá, tôi không có ấn tượng gì, người tôi biết ước chừng đều có tuổi tác như cậu vậy."

Lâm Kích cậu mau nghe kỹ những lời này của papa đi!

Tôi không quen biết người này!

Là tên đó tới ăn vạ tôi!

Lâm Kích xác thật nghe kỹ. Thậm chí còn cảm thấy Vinh Tình nói rất có đạo lý.

Vinh Tình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng làm một người giàu có một đời, ngày thường xác thật giao tiếp với rất nhiều doanh nhân thành thục.

Còn nữa.

Lâm Kích chú ý tới vẻ mặt như lâm đại địch của Vinh Tình. Cậu như suy tư cái gì. Vinh Tình chưa chắc không quen biết người phục vụ này nhưng cũng có thể khẳng định, hắn không muốn nhận thức người phục vụ này.

Tại sao lại nói như vậy?

Tần Mặc vô tội mở to hai mắt, có chút ủy khuất muốn nói lại thôi, cậu cùng lắm chỉ cảm thấy có duyên gặp lại là một loại duyên phận thôi, người này sao lại như vậy?

Bỗng nhiên Lâm Kích giơ tay ra cùng đan mười ngón tay vào nhau với Vinh Tình.

"Xin lỗi, tôi và bạn trai không muốn có người ngoài quấy rầy, cậu có thể rời đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.