Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Chương 22




Beta: NKHA

🌱

Cảm thụ một vòng hơi thở của tiền tài trong tương lai ở thủy cung, Vinh Tình cảm thấy cả người mình đều thăng hoa.

Trên thế giới này còn có chuyện càng hạnh phúc càng tốt đẹp hơn so với kiếm tiền sao?

Đương nhiên là có!

Chính là kiếm được nhiều tiền hơn!

Cảm giác này quả thực quá suиɠ sướиɠ!

Mình cảm giác hô hấp của bản thân cũng đang kiếm tiền. Hương thơm của tiền ~

Thế nhưng lại ngọt ngào như vậy!

Vinh Tình vung tay lên quyết định này khai trương cuối cùng. Anh nghĩ nghĩ rồi quyết định gửi cho ông Tống một phần thư mời.

Mời ông Tống tới cắt băng khánh thành! Coi như là báo đáp ân tình ông Tống đưa thủy cung này cho anh! Để ông ấy đến xem thủy cung này sẽ kiếm được bao nhiêu tiền!

Mình thật sự quá biết làm người rồi!

Vinh Tình tự thổi phồng mình trong lòng.

Thổi phồng trong chốc lát, anh bỗng nhiên hết hứng thú.

Cảm thấy, hình như tự mình thổi phồng mình không có mùi vị gì!

Vinh Tình chép miệng, lấy điện thoại ra xem tin tức. Để mình nhìn xem, chia sẻ tin tức này cho ai mới có thể dễ dàng thu hoạch được cảm giác thỏa mãn đây?

Ông Tống đương nhiên là không có khả năng, lão già thúi đó không có khả năng khen mình.

Tống khờ, Tống Hiền cũng chơi chán rồi, tay mơ không xứng có được hạnh phúc của kẻ có tiền!

Ừm, nhìn bốn dãy số cô đơn trong điện thoại Vinh Tình rơi vào trầm tư.

Không biết vì sao, anh bỗng nhiên cảm giác sống có chút thảm?

Sau khi xuyên thành bá tổng, ngoài Hà trợ lý vạn năng ra anh vậy mà chỉ có số điện thoại của ba người thôi?

Không nên!

Sinh hoạt của bá tổng không phải là nhiều vẻ nhiều màu sao?

Nhớ lại một chút trạng thái sinh hoạt ban đầu của bá tổng, Vinh Tình run lập cập.

Tính toán chút, anh hiện tại cũng đã đủ nhiều vẻ nhiều màu rồi! Ngẫm lại đi! Ít nhất 3000 vạn của anh có được một tiểu chó săn muốn dẫn anh về nhà ăn tết!

Bá tổng thì sao? Hắn hai mươi mấy tuổi đầu vẫn là.... xử nam!

Thật là làm người nghe phải thương tâm rơi lệ.

Không có so sánh sẽ không có đau thương.

Vinh Tình cuối cùng vẫn chia sẻ toàn bộ ảnh chụp bản thân chơi đùa cùng cá heo cho Lâm Kích. Còn đắc ý gửi kèm một tin nhắn.

"Đây là giang sơn trẫm đánh hạ được, ngày nào đó rảnh rỗi sẽ mang ái phi đi tham quan một ngày!"

Lâm Kích nhận được tin nhắn lại đang đen mặt nhìn Tiêu Tử Kỳ chặn đường. Thấy điện thoại vang lên tiếng thông báo, Lâm Kích muốn tìm một chỗ nhìn tin nhắn nhưng Tiêu Tử Kỳ lại bước lên trước chặn đường cậu, trên mặt mang theo biểu cảm thuần khiết vô tội.

"Lâm Kích, chúng ta nói chuyện được không? Tôi có lời muốn nói với cậu."

Cậu chỉ muốn đi xem tin nhắn ngay bây giờ!

Lâm Kích không kiên nhẫn, trên mặt vẫn treo nụ cười khách sáo.

"Xin lỗi, hôm khác đi, bây giờ tôi có chút việc gấp."

Cậu cất bước muốn rời đi, Tiêu Tử Kỳ lần này lại trực tiếp mở hai tay ra ngăn trước mặt. Động tĩnh hai người gây ra có chút lớn, đoàn phim đã có người lặng lẽ giơ điện thoại lên.

Trong lòng Lâm Kích vô cùng khó chịu nhưng vẫn nén giận. Cậu không muốn gây chuyện trong giờ phút mấu chốt này, cũng không muốn trói buộc ở bên Tiêu Tử Kỳ trên tin tức.

"Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng đi, tôi thật sự rất bận, cậu cũng còn có cảnh diễn phải quay nhỉ."

Giọng nói Lâm Kích trầm thấp, mang theo uy hiếp nhè nhẹ.

Tiêu Tử Kỳ trong lòng có chút đắc ý, lại tiếp tục ra vẻ vô tội.

"Tôi sẽ không quấy rầy lâu lắm đâu, chỉ vài phút thôi, người bận rộn như cậu sẽ không chỉ năm phút cũng không rút ra được chứ?"

Lâm Kích chậm rãi nhăn lại mày kiếm anh tuấn, trong lòng sinh ra cảnh giác.

"Năm phút, thời gian hết tôi lập tức phải đi."

"Được."

Tiêu Tử Kỳ gật đầu.

Hai người đi tới một góc vắng, Lâm Kích nổi lên ý phòng bị, đứng ở chỗ mọi người có thể nhìn thấy như cũ, hơn nữa còn bảo trì khoảng cách nhất định với Tiêu Tử Kỳ.

Khoảng cách này vừa không có vẻ cậu và Tiêu Tử Kỳ quá mức xa cách, cũng sẽ không quá mức thân mật, mặc kệ mấy tờ báo viết lung tung như thế nào cũng sẽ không viết được thứ gì.

"Có chuyện gì, cậu nói thẳng đi."

Lâm Kích trầm giọng nói, chú ý nhất cử nhất động của Tiêu Tử Kỳ.

Tiêu Tử Kỳ thấy bộ dạng hắn sợ mình giống như rắn rết, nụ cười trên mặt lung lay sắp đổ. Nhưng mà nhớ đến mục đích của mình, hắn lại cứng rắn nặn ra ba phần chân thành.

"Lúc trước người đại diện nói muốn cho hai chúng ta xào cp, anh ấy nói cậu không đồng ý?"

Lại là chuyện này.

Lâm Kích không vui trong lòng, "Đúng vậy, tôi không đồng ý."

Tiêu Tử Kỳ là dựa vào lăng xê mới hút được fans, còn cậu thì không phải. Xào tai tiếng đối với cậu hại nhiều hơn lợi, đặc biệt là xào cùng Tiêu Tử Kỳ, càng thêm không có khả năng.

"Vì sao?"

Bộ dạng Tiêu Tử Kỳ ngây thơ hồn nhiên nhìn cậu.

"Hai người chúng ta vốn dĩ cùng trong tay một người đại diện, lại cùng lúc ở chung một đoàn phim, mọi người khẳng định đều hy vọng chúng ta sẽ phát sinh chút gì đó. Hai người chúng ta ở bên nhau hoàn toàn là vì thỏa mãn mong muốn của các fans, còn có thể gia tăng độ nổi tiếng, lại có thể làm một đợt tuyên truyền, cái này khá tốt mà, cậu vì sao không đồng ý?"

Lời hắn nói giống như phát ra từ thật tâm, mà thứ Lâm Kích cảm thấy ghê tởm chính là điểm này của hắn.

"Tôi không biết người đại diện nói với cậu như thế nào, nhưng nếu cậu đã biết thái độ của tôi vậy không cần thiết hỏi lý do nữa. Cậu có thể xào cp với bất kỳ người nào khác trong đoàn phim, nhưng không cần liên lụy đến trên đầu tôi."

Dưới chân Lâm Kích càng thêm ngứa ngáy, càng thêm bực bội muốn bỏ đi.

Cậu rất để ý Vinh Tình rốt cuộc đã gửi cho cậu cái gì. Hơn nữa nếu hồi âm trễ, không biết Vinh Tình có bận rộn đến nỗi không thể hồi âm cho cậu hay không.

Nụ cười cùng vô tội trên mặt Tiêu Tử Kỳ dần tan đi, lộ ra một chút tính tình thật hắn che giấu.

"Cậu hình như không hiểu nhỉ, chuyện này đối với tất cả mọi người đều có lợi, cậu không có quyền cự tuyệt. Đặc biệt là, cấp trên trong công ty cũng đã lên tiếng, cậu sẽ không phải ngay cả ý kiến của công ty cũng không nghe chứ?"

Hắn dừng một chút, chợt lộ ra nụ cười uy hiếp như có như không.

"Tôi nhớ rõ hợp đồng của cậu cùng công ty còn mấy năm nữa. Một khi cậu vi phạm phải bồi thường cho công ty 3000 vạn, cậu ra mắt nhiều năm như vậy nhưng sợ là còn chưa biết 3000 vạn trông như thế nào nhỉ?"

Lâm Kích một đường đi chính là hình tượng ngôi sao nhỏ, nhưng cậu rất chú trọng thanh danh của mình, đa số thời gian đều đặt trên đóng phim cùng rèn luyện diễn xuất, hơn nữa phim đi thảm đỏ cũng không có mấy bộ, điều này dẫn đến hợp đồng quảng cáo của cậu cũng không nhiều, chỉ nhìn thù lao đóng phim mà nói thì trong tay Lâm Kích hẳn là không có nhiều tiền như vậy.

Sắc mặt Lâm Kích trầm xuống.

Ý tứ trong lời của Tiêu Tử Kỳ cậu hiểu.

Không sai, hợp đồng của cậu cùng công ty còn tới mấy năm nữa, cấp trên đã lên tiếng cậu xác thật không nên vi phạm.

Nhưng mà.

Lâm Kích có ý riêng nhìn Tiêu Tử Kỳ đầy mắt tính kế, chậm rãi nói.

"Cậu có khả năng quên mất, vai nam chính này của tôi là có được như thế nào nhỉ."

Vẻ mặt Tiêu Tử Kỳ đầy đắc ý chờ Lâm Kích cúi đầu với mình đông lại.

Hắn đương nhiên không quên! Lúc ấy nếu không phải vì hắn nhử Vinh Tình thì vai nam chính sao có thể rơi trên đầu Lâm Kích!

Thịt trên mặt hơi run rẩy vài cái, Tiêu Tử Kỳ hít sâu một hơi phản bác.

"Vậy cậu cũng đừng quên, vai nam chính này vốn phải là của tôi. Là món đồ tôi từ bỏ, bị cậu tiện nghi nhặt được mà thôi. Sao, nhặt đồ của người khác cậu rất vui vẻ? Hay là cậu cảm thấy, trên trời có thể rớt xuống miếng bánh giống vậy lần thứ hai?"

Nếu Vinh Tình không hứng thú với mình, cũng tuyệt đối không có khả năng sẽ thích một người đàn ông cứng rắn như Lâm Kích!

Trong lòng bị cắm một mũi tên rồi lại bị bổ thêm một đao. Lâm Kích gắt gao nhấp môi.

Không sai, cậu từ trước đến nay vẫn không quên sự thật này. Vinh Tình, ngay từ đầu rõ ràng là muốn đập 3000 vạn này cho Tiêu Tử Kỳ. Là Tiêu Tử Kỳ cáu kỉnh, bản thân lại vừa lúc đứng bên cạnh nên cậu mới có thể nhặt được cơ hội này.

Nhưng mà, Vinh Tình sẽ thích cậu.

Lâm Kích âm thầm thề trong lòng. Cậu thích lúc Vinh Tình chăm chú nhìn cậu, cặp mắt kia sẽ hơi hơi sáng lên.

"Mặc kệ cậu nói như thế nào thì hiện hiện tại việc tôi có được vai nam chính này mà không cần phải tranh giành là sự thật. Trên trời rớt miếng bánh xuống giống vậy khả năng sẽ không xảy ra lần nữa nhưng đạo lý ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ này cậu hẳn là cũng hiểu rõ."

Lâm Kích nói xong, trực tiếp bước nhanh tránh khỏi Tiêu Tử Kỳ bị nói tới gương mặt nhỏ tái nhợt.

Tiêu Tử Kỳ cắn răng, thầm hận trong lòng. Hắn đương nhiên biết đạo lý ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ. Đặc biệt là Vinh Tình kia, sau đó hắn cũng ám chỉ công khai vài lần nhưng kết quả là tên kia ngay cả Wechat của mình cũng kéo đen, điện thoại cũng chưa bao giờ nhận!

Đáng giận! Lúc trước rõ ràng là người lúc nào cũng chạy sau mông hắn, bỗng nhiên sao lại như biến thành một người khác!

Từ từ.

Tiêu Tử Kỳ cả kinh trong lòng.

Giống như hay đổi thành một người khác?

Trong lòng hắn bỗng nhiên nhấc lên sóng to gió lớn, trong đầu như có một ngọn núi lửa bùng nổ làm cho đầu óc hắn trong khoảng thời gian ngắn trở nên trống rỗng.

Lâm Kích về tới xe mình, thở một hơi. Cậu lấy điện thoại ra, không chút do dự mở khóa xem tin nhắn. Đôi mắt cậu lập tức bị ảnh chụp hấp dẫn toàn bộ tinh thần.

Tấm này, là ảnh chụp chung với cá heo;

Tấm này, là ảnh chụp chung với cá dưới biển sâu;

Còn có tấm này, vậy mà lại mặt dán mặt cùng cá sấu nhỏ thân mật chụp chung.

Gương mặt Lâm Kích dịu đi một chút, dần dần trở nên thả lỏng. Khóe miệng không biết khi nào đã gợi lên một độ cung, Lâm Kích lại lướt đến một tấm khác, cậu bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng.

Tấm này là ảnh chụp chung với chim cánh cụt, Vinh Tình nửa ngồi xổm xuống học theo bộ dạng đi đường của chim cánh cụt, một con chim cánh cụt nhỏ bên cạnh giống như hiểu lầm cái gì, cũng lúc lắc đi phía sau anh.

Ngón tay Lâm Kích lặng lẽ vuốt ve ảnh chụp, đôi mắt hàm chứa ý cười tiếp tục xem hình, tỉ mỉ dùng hai mắt khắc mỗi một tấc ảnh chụp vào trong lòng.

Nhìn nhìn, ngón tay cậu bỗng nhiên hơi dừng.

Một mình Vinh Tình khẳng định không thể chụp được. Vậy, là ai chụp hình cho hắn?

Cậu lại cẩn thận xác nhận khoảng cách trong ảnh chụp, phát hiện có góc độ lấy cảnh, tuyệt đối không phải là giá đỡ ba chân làm!

Nhất định có người qua đường chụp cho Vinh Tình!

Người kia mới là người đầu tiên thấy được bộ dạng của Vinh Tình!

Nụ cười còn treo trên mặt bỗng nhiên nứt ra một chút. Trái tim Lâm Kích lập tức trầm xuống. Thẳng đến khi cậu thấy được tin nhắn ở phía cuối.

Ái, ái phi?

Lâm Kích sửng sốt, âm trầm vừa rồi trên mặt dần dần ấm lại.

Cậu nhẹ nhàng nhấn chữ viết trên màn hình, tuy rằng biết rõ cái này cùng lắm chỉ là một lời nói vui đùa nhưng cậu vẫn nhịn không được luôn suy nghĩ mãi hai chữ này.

Ái phi.

Cho nên nói, trong lòng Vinh Tình hắn cũng xem như thích mình sao?

~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Hà Khiêm: :) Tôi làm trợ lý vạn năng dễ dàng sao? Vinh tổng có gì đẹp? Ảnh mèo không ngon hơn à!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.