Beta: NKHA
🌱
"Anh..."
Lâm Kích vừa muốn nói gì đó Vinh Tình lại vung tay lên.
"Thôi, thật ra tôi cũng không phải rất muốn biết."
Lời nói vừa ra tới bên miệng lại bị nuốt trở về, mặt Lâm Kích kéo ra thật dài.
Vinh Tình này thật sự không phải đang chơi cậu?
Hành động của hai người được đạo diễn Ngưu xem ở đáy mắt, trong lòng ông rối rắm cả ngày giống như hòa thượng sờ không thấy tóc*.
(*Hòa thượng sờ không thấy tóc: Không hiểu được tình huống.)
Không phải chứ, Vinh tổng này không phải lúc trước còn dây dưa với Tiêu Tử Kỳ vừa nhìn thấy là đã chạy theo sao? Hơn nữa Tiêu Tử Kỳ cũng luôn đặt hắn bên miệng, nhưng giờ Vinh tổng này lại chạy tới nói phải đầu tư cho Lâm Kích làm nam chính, sao lại thế này?
Đạo diễn Ngưu cẩn thận đánh giá Lâm Kích một chút, không phải ông nói chứ, ngay cả trong giới đại gia này Lâm Kích cao 1m90 vốn không phải loại hình được yêu thích đâu!
Thế giới của người có tiền ông thật sự không hiểu được.
Quẹt thẻ xong điện thoại của Vinh Tình vang lên một chút, anh tiện tay móc ra nhìn thoáng qua tin tức, nháy mắt chú ý tới dãy số dư đếm không hết kia.
Ai ya, quả nhiên rất có tiền!
Anh đắc ý cất điện thoại và thẻ đen đi, Vinh Tình nhìn thoáng qua Lâm Kích.
"Nếu đã bàn xong xuôi rồi, vậy cậu có muốn đi ăn cơm chung không?"
Đúng lúc anh cũng không thân ai, tìm một người quen mới biết rõ nơi nào có đồ ăn ngon!
Lâm Kích lại hiểu lầm ý của anh, sắc mặt trở nên khó coi.
Lúc trước có phải cậu lầm cái gì hay không? Tên Vinh tình này có phải là muốn lấy 3000 vạn này nhục nhã cậu?
Vừa mở miệng Lâm Kích quyết đoán cự tuyệt.
"Thật ngại quá Vinh tổng, tôi còn muốn thương lượng một chút về nhân vật với đạo diễn Ngưu."
Lời lẽ chính đáng.
Vinh Tình vừa nghe cũng cảm thấy đúng.
Anh thật ra cũng không phải nhất định muốn đi ăn chung với Lâm Kích, lại nhớ tới bản thân mới vừa đầu tư 3000 vạn, nói thật thì vẫn có chút đau lòng.
Nhưng mà một diễn viên có tâm với sự nghiệp như vậy, nghĩ đến tiền của anh hẳn là sẽ không thiệt thòi đi?
Không tồi, anh thích những người biết tự giác như vậy.
Vinh Tình duỗi tay vỗ bả vai Lâm Kích lại không chú ý đến vẻ mặt Lâm Kích đen đi một ít.
"Vậy mọi người tán gẫu đi tôi đi trước."
Anh nói xong thật sự dứt khoát vỗ mông rời đi.
Lâm Kích mở to hai mắt nhìn.
Tên này đi rồi?
Cái tên Vinh Tình này thật sự đi rồi?
Trên gương mặt âm trầm của cậu tràn ngập không dám tin được nhìn đạo diễn Ngưu. Ông cũng mang vẻ mặt sững sờ.
Sau một lúc lâu Lâm Kích mới trầm giọng hỏi.
"Nam chính, tôi?"
Đạo diễn Ngưu nhìn thoáng qua tin nhắn chuyển khoản trên di động gật đầu.
"Đúng vậy, cậu."
Lâm Kích nhíu mày, trong lòng hỗn loạn.
Hôm nay hắn thật sự không phải gặp quỷ?
Vinh Tình không biết bản thân vừa rồi đầu tư 3000 vạn đã làm Lâm Kích buồn bực, anh mới vừa đi khỏi nơi này liền tìm một chỗ ngồi xuống, đầu óc giống như bị thể hồ quán đỉnh* tràn vào một đợt sóng ký ức lớn.
(*Thể hồ quán đỉnh: nghĩa là 'tưới nước lên đầu'; thể hồ là bơ được tinh luyện từ sữa bò ở dạng đặc sánh, quán đỉnh là nghi thức xối nước lên đầu. Câu này thường dùng để ví von cho việc truyền thụ trí tuệ.)
Không, chính xác mà nói là hai đợt sóng.
Một đợt ký ức là quá trình trưởng thành bản thân Vinh Tình trải qua; một đợt khác là lấy Tiêu Tử Kỳ làm vai chính trong truyện giải trí NP.
Vinh Tình cẩn thận nghiên cứu hai đợt ký ức này, lúc uống một ngụm cà phê thiếu chút nữa phun ra.
Anh còn đang suy nghĩ, anh đã chết thì sao có thể may mắn xuyên đến trên người một bá tổng nhiều tiền như vậy?
Thì ra vị bá tổng này là tự luẩn quẩn chuyện tình cảm trong lòng nên tức chết!
Nghiên cứu chút.
Tức chết?
Vinh Tình nghiêm túc tiếp thu ký ức sau đó chỉ còn lại thổn thức đầy mặt.
Cũng không trách được nguyên nhân làm vị bá tổng này tức chết, bản thân hắn giống như nhập ma, đối với một nam sinh xuất thân tầm thường như đào tim đào phổi, kết quả cuối cùng lại phát hiện bản thân cùng lắm chỉ là một bá tổng ngu ngốc trong một quyển sách có nhiều bá tổng ngu ngốc khác, đặc biệt là bản thân còn cho rằng bạch liên hoa là người vô cùng thuần khiết tốt đẹp, kết quả người ta trong sách sớm đã ái muội không rõ cùng mấy tên nam nhân, đỉnh đầu thực sự sáng xanh lên, đổi lại là ai cũng đều sẽ tức chết!
Đặc biệt là bá tổng Vinh Tình ban đầu thế nhưng là lần đầu tiên yêu một người.
Thật thảm, Vinh Tình nghĩ lúc học tiểu học anh đã biết thầm mến anh đẹp trai vừa tan làm trong chỗ khiêu vũ, còn Vinh Tình sống ước chừng đã 27 tuổi nhưng vẫn là tên gà mờ.
Quá thảm!
Từ từ.
Mặt Vinh Tình bỗng nhiên nứt ra.
Anh hiện tại xuyên thành Vinh Tình, nói cách khác — tên gà mờ ước chừng đã 27 tuổi trước sau đều sạch sẽ là anh?
Má! Đây là cái thảm án nhân gian gì vậy!
"Chào ngài, xin hỏi có cần phục vụ gì không?"
Một người phục vụ đi tới.
Vinh Tình chậm rãi ngẩng đầu lên, người phục vụ trước mặt thoạt nhìn rất non nớt rất trong sáng, lúc cười lộ ra một cái răng nanh nhỏ trông rất đẹp trai.
Từ từ.
Nói đạo lý chút, anh hiện tại là một bá tổng, vậy bao dưỡng chó con có được hay không?
Vinh Tình nhanh chóng hạ quyết tâm, đồng thời còn lật bàn tay lên, nhất định phải để cho người khác nhìn thấy đồng hồ trị giá trăm vạn trên cổ tay.
Anh tự tin để lộ gò má hoàn mỹ nhất, không chút để ý nói.
"Cậu phục vụ không tồi, tên là gì?"
Chiều cao, cân nặng tốt nhất đều khai báo hết đi!!!!
Phục vụ sửng sốt, chợt cười lộ răng nanh đến càng thêm trong sáng.
"Tôi tên Tần Mặc...."
Tần Mặc?
Vinh Tình đã không còn nghe lọt câu nói kế tiếp.
Trong đầu anh dường như hiện lên mấy đoạn ký ngắn, trong số đám người làm 'Vinh Tình' cảm thấy trên đầu xanh đến phát sáng có một người tên là Tần Mặc.
18 tuổi, là hàng xóm của Tiêu Tử Kỳ, thanh mai trúc mã.
Má!
Mặt Vinh Tình không có biểu cảm nhưng trong nội tâm sớm đã rít gào.
Anh tùy tiện coi trọng một mặt hàng chất lượng tốt, vậy mà lại là dự bị trong hậu cung của vai chính?
Vinh Tình lấy lại bình tĩnh trong một giây đồng hồ sau đó tinh tế thưởng thức cái ý niệm này của bản thân.
Sau đó.
Vẻ mặt anh trở nên hoảng sợ!
Quyển sách này là văn NP!
Tất cả mặt hàng chất lượng tốt từng xuất hiện đều vật trong túi của vai chính Tiêu Tử Kỳ! Ngay cả anh cũng thiếu chút nữa trở thành một trong số đó!
Tên Tiêu Tử Kỳ này sao lại như vậy!
Vinh Tình chấn kinh rồi, phẫn nộ rồi.
Không biết chị em trong vòng có ai tin được không? Ngươi vậy mà một mình thầu hết tất cả mặt hàng chất lượng tốt? Coi như cưỡi ngựa cũng là một tuần một người, ngươi có thể dùng hết sao?!
Ngươi có được không?!
Đằng sau của ngươi có được không?!
Nhắc nhở trong đầu lại online lần nữa, Vinh Tình mặt không biểu tình nhớ lại một phần ba đoạn thịt trong quyển sách.
......
Má! Vô sỉ! Trước một sau hai! Tiêu Tử Kỳ thật sự dùng hết!
Được rồi, tại hạ nhận thua.
Vinh Tình mất mát đi ra khỏi nhà ăn nên không phát hiện cái người có răng nanh kia có chút thất vọng nhìn theo bóng dáng anh, anh gọi một cái xe trở lại thành điện ảnh, lúc xe tới anh mở ra bước vào.
!
Suy sút vừa rồi của Vinh Tình đều hóa thành không khí!
Má ơi! Chiếc siêu xe này!
Vinh Tình nhanh chóng tìm tòi một chút giá cả của chiếc siêu xe này, hạnh phúc đến té xỉu trên ghế điều khiển.
Còn đắt hơn hai cái đồng hồ!
Cái này cũng chưa tính, trong gara ở nhà chiếc này vẫn là khiêm tốn nhất! Bởi vì bạch liên hoa nói hy vọng thân phận của bọn họ bình đẳng nên bá tổng mới miễn cưỡng lái chiếc này lại đây!
Được rồi, mấy mặt hàng chất lượng tốt kia nhường cho ngươi đó Tiêu Tử Kỳ!
Chỉ cần ngươi không kín đáo để Vinh Tình ta đây làm một!
Làm một có cái gì vui sướng?
Nhìn xem siêu xe này rồi lại nghĩ đến siêu xe trong nhà, là hương thơm của tiền! Là hơi thở hạnh phúc!
Vinh Tình hận không thể trực tiếp ngủ trên siêu xe, nhưng mà anh nhịn xuống.
Anh còn có biệt thự cao cấp!
Phòng cảnh biển! Biệt thự cảnh biển! Biệt thự lớn cảnh biển!
Mở siêu xe ra rồi chạy như bay đến biệt thự lớn có cảnh biển Vinh Tình nhanh chóng dùng vân tay quét mở cửa biệt thự lớn ra đi vào.
Bể bơi xa hoa! Phòng khách cao bảy mét! Đèn thủy tinh sáng lấp lánh! Còn có lúc nhìn ra ngoài, đẹp đến không thể nhìn thấy đường bờ biển!
Nhẹ nhàng ngửi một cái! Đó đều là hơi thở hạnh phúc trộn lẫn với gió biển!
Gì vậy!
Vinh Tình giống như mèo nhỏ nằm xuống sô pha cao cấp bọc da có độ mềm cứng vừa phải đặt trước cửa sổ trên lầu hai, nếu anh không có xương anh cũng muốn không bao giờ động một đầu ngón tay.
Thoải mái chết!
Đây là sinh hoạt thần tiên gì vậy!
Cảm ơn ba đã cho con cơ hội sống lại!
"Không cần cảm ơn, là do tôi có yêu cầu."
Giọng nói tương đồng với mình bỗng nhiên vang lên làm Vinh Tình sợ tới mức lăn xuống từ trên sô pha bọc da.
"Ai?"
Anh cảnh giác nhìn thoáng qua bốn phía, không có ai?
Một loại cảm giác lạnh sống lưng làm cả người anh rùng mình, sẽ không phải là....
"Là tôi, Vinh Tình. Yên tâm tôi đã chết, thân thể hiện tại chính là của cậu. Nhưng mà tôi hy vọng cậu có thể thỏa mãn giúp tôi một tâm nguyện, nếu cậu đồng ý tôi sẽ nói cho cậu mật mã tủ sắt, bên trong có tài sản của tôi cùng với giấy chứng nhận quyền tài sản."
Giọng nói kia lại nói chuyện.
Vinh Tình trợn tròn mắt.
Cái gì? Mấy thứ này còn chưa hoàn toàn thuộc về anh?!
Liều mạng lật lại một chút ký ức trong đầu Vinh Tình lại đạp hai cái trên sàn nhà.
Thật sao, thật sự không có mật mã tủ sắt!
Vinh Tình nằm ngay đơ một lúc lâu mới giãy giụa một chút.
"Trước nói chút, tôi tuyệt đối không làm một."
"Sẽ không, tôi, tôi, thật ra cũng có được trí nhớ của cậu, hiện tại tôi phát hiện khả năng tôi cũng giống cậu."
Giọng nói bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.
Trước mắt Vinh Tình sáng ngời, "Chị em!"
Có duyên! Khó trách anh lại xuyên đến trên thân thể này!
"Khụ khụ khụ!"
Tiếng ho mang theo chút quẫn bách, một hồi lâu mới lắp bắp nói tiếp.
"Thật ra cũng không có gì. Tâm nguyện của tôi chính là hy vọng có thể một đời một kiếp một đôi. Người tôi yêu cũng chỉ yêu mình tôi, cậu, cậu có thể thỏa mãn tâm nguyện này của tôi không?"
Vinh Tình nhếch miệng cười.
"Tất nhiên có thể!"
Tính toán chút là được!
Từ từ!
Anh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, thắc mắc nói.
"Ý của anh là tôi chỉ có thể 'yêu' một người? Giao lưu bạn bè vui sướng được không?"
Hiện tại mặt hàng một chất lượng tốt đều là của Tiêu Tử Kỳ! Chẳng lẽ muốn anh ra nước ngoài tìm một?
Coi như tìm sớm đi nữa thì nhất định cũng không thể ít hơn một hai năm, vậy khối thân xác này của anh không còn là pháp sư nữa mà thành thánh luôn rồi!
"Đương, đương nhiên! Tôi không muốn cậu dùng thân thể của tôi làm xằng bậy, nhất định phải lãnh chứng xong thì mới có thể 'ở bên nhau'! Phải như vậy! Cậu đáp ứng tôi sao?"
Giọng nói nghe hiểu ám chỉ của Vinh Tình nên càng thêm nói lắp, nhưng ngữ khí vẫn kiên định.
Vinh Tình héo đi một giây đồng hồ, tưởng tượng đến tiền có thể mua được vui sướng lớn hơn bàn tay liền vung lên.
"Được! Tôi có thể!"
"Tốt, như vậy khế ước thành lập. Mật mã là XXXXXX."
Giọng nói dần biến mất, Vinh Tình cảm giác giống như, cũng không có cảm giác gì?
Nhưng mà tròng mắt anh đảo qua một vòng rồi yên lặng đi vào toilet.
Lúc đi ra mặt anh đã đen như đáy nồi.
Má!
Thế giới này sao lại như vậy!
Mẹ nó khế ước của anh còn mang theo tác dụng không thể nói này sao!
Anh hiện tại hối hận còn kịp không!
~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Hối hận? Chậm.
Muốn nhiều thì phải trả một cái giá lớn!