Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Chương 13




Beta: NKHA

🌱

Tòa soạn.

Đỗ Uẩn ngày hôm qua mới vừa đảm nhận viết hộ cho người khác một phần bản thảo, bên trong tài khoản lập tức xuất hiện 10 vạn, gã vui sướng đến mức nhanh chóng gọi mấy tên bạn rượu đi nhậu một bữa, bọn họ ở lại quán nướng thẳng đến rạng sáng 4-5 giờ mới lắc lư về nhà.

"Tay nhỏ mềm mại, hừ hừ ~ sờ một cái ~ trái tim của em gái ~ ai ui!"

Đỗ Uẩn nỗ lực trừng lớn đôi mắt, nhìn thấy trước mặt mình chính là một cái chân. "Mày lại dám đâm tao!"

Gã giơ chân lắc lư giữa không trung, trọng tâm không ổn trực tiếp làm gã ngã xuống đất.

"Ông nội nhà mày, thứ gì làm tao ngã vậy?" Đỗ Uẩn hùng hùng hổ hổ trong miệng, gã muốn bò dậy nhưng tức chi lại nhũn ra, hoa mắt váng đầu, làm sao còn có thể đứng lên?

Gã dứt khoát nằm trên đất, cứ như vậy mà hướng bụng lên trời ngủ khò khè. Một chiếc xe đen lặng yên không tiếng động lướt qua, hai người đàn ông mặc đồ đen bước xuống khiêng Đỗ Uẩn lên xe rồi nhanh chóng biến mất trong sương mù dày đặc sáng sớm.

'Dội nước.'

Nước lạnh băng đến xương, Đỗ Uẩn vốn đang mơ màng sắp ngủ lập tức thanh tỉnh lại.

Hả?

Gã giãy giụa một chút, hoảng sợ phát hiện trên người mình bị dây thừng gắt gao bó chặt trên ghế!

Đây là có chuyện gì? Gã bị người khác bắt cóc?

Trước mặt xuất hiện một đôi giày da tinh xảo. Đỗ Uẩn ngẩng đầu thì thấy trước mắt xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen đội khăn trùm đầu.

"Tao hỏi mày mấy vấn đề, nếu nói đúng sự thật tao sẽ để mày được về nhà gặp mặt với vợ." Hắn giơ một cái điện thoại lên, trên đó hiển thị mười mấy cuộc điện thoại bị nhỡ của vợ Đỗ Uẩn.

Đỗ Uẩn trong lòng cả kinh, gã còn không biết bản thân đã đắc tội nhân vật lớn gì, cả đời trước của gã chắc chính là con heo ngu xuẩn chết rồi đầu thai!

"Đại ca, đại ca, anh muốn hỏi gì thì hỏi đi tôi tuyệt đối biết gì nói hết không giấu giếm nửa lời, anh đừng đánh tôi cũng buông tha cho vợ của tôi đi, tha mạng tha mạng."

Người đàn ông mặc đồ đen đầu đội khăn trùm thao tác điện thoại, giọng nói lạnh băng.

"Số tiền này là ai chuyển cho mày?" Hắn bấm mở tin nhắn nói rằng đã chuyển 10 vạn vào tài khoản trên điện thoại Đỗ Uẩn, Đỗ Uẩn hơi há miệng, tức khắc ảo não.

Gì, vậy mà lại là bởi vì cái này?

Gã vội vàng nói.

"Tôi cũng không biết là ai, người này là khách hàng do người khác giới thiệu, hắn nói chỉ cần tôi viết một phần bản thảo hắc Lâm Kích hắn sẽ cho tôi 10 vạn, lời nói của tôi đều là thật, tuyệt đối không lừa anh!"

Người đàn ông mặc đồ đen: "Ai giới thiệu cho mày?"

Đỗ Uẩn: "Là ông chủ tòa soạn của chúng tôi, ổng sẽ thường xuyên có một người trong giới liên hệ sau đó phân chia công việc cho tụi tôi."

Người đàn ông mặc đồ đen: "Cho tao xem tin tức mày thu được."

Đỗ Uẩn vội vàng chỉ một số Wechat, trên đó ghi chú là Chu Bái Bì. Người đàn ông mặc đồ đen trùm đầu nhìn gã, Đỗ Uẩn có chút xấu hổ cười cười.

"Người làm công đều như vậy, anh vào xem là có thể thấy."

Người đàn ông mặc đồ đen gật đầu, bấm mở tin nhắn nhìn kỹ một chút rồi lại lấy một cái camera ra chụp mấy tấm ảnh.

"Đại ca, đại ca, tôi cái gì cũng nói rõ rồi vậy, có thể để tôi về nhà được không?" Đỗ Uẩn thấy hắn còn chụp ảnh liền có chút lo lắng, nhưng nhớ đến mạng nhỏ của mình lại cảm thấy không sao cả.

Mạng hôm nay còn hay không mới là vấn đề, ai quan tâm đến chuyện ngày mai?

Người đàn ông mặc đồ đen nhìn qua làm nụ cười của Đỗ Uẩn có chút cứng đờ. Hắn đi tới làm Đỗ Uẩn theo bản năng muốn lui về sau. Sau đó người đàn ông vừa giơ tay lên, Đỗ Uẩn định hét lên một tiếng liền bị hắn hạ tay đánh xuống, động tác lưu loát làm gã lập tức hôn mê.

Hà Khiêm nhận mấy cuộc điện thoại, sau khi buông xuống liền thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên giống như trong tưởng tượng của y.

Sửa sang tư liệu lấy được thành một tập tài liệu, Hà Khiêm một bên làm việc một bên ngẫu nhiên sờ mèo, trong đầu lại nghĩ đến thứ khác.

Tiêu Tử Kỳ kia thật sự cổ quái.

Lúc trước Vinh tổng bỗng nhiên coi trọng Tiêu Tử Kỳ, y đã nhận ra rất quỷ dị. Vinh tổng từ trước đến nay không thích loại người làm ra vẻ ta đây, nhưng rất rõ ràng Tiêu Tử Kỳ chính là loại người này.

Cho nên lúc trước tin đồn của Tiêu Tử Kỳ cùng Vinh tổng bay đầy trời y tất nhiên một chữ cũng không tin. Nhưng về sau Vinh tổng lại tự mình xác nhận điều này. Tuy rằng lúc sau lại chuyển qua thích người như Lâm Kích nhưng cũng không thể xóa được Vinh tổng đã từng si mê Tiêu Tử Kỳ. Mà Tiêu Tử Kỳ cũng không phải xuất thân chính quy, y đến bây giờ cũng chưa điều tra được người này là từ đâu nhảy ra.

Chỉ biết cậu ấy vừa đến đã quen biết người đại diện của Lâm Kích sau đó cầm được không ít tài nguyên từ trong tay người đại diện này, trong lúc cậu ấy tham gia hai đoàn phim thì mọi người trong hai đoàn phim cơ hồ đều có ảnh chụp chung cùng cậu ấy trên Weibo, trong đó có một tấm ảnh Hà Khiêm sắc bén phát hiện được người đó vốn nên là trợ lý của Lâm Kích.

Cho nên Tiêu Tử Kỳ này rốt cuộc là có mị lực chết người gì? Vì sao giống như mọi người bên cạnh cậu ấy đều bị mị lực này ảnh hưởng, đối với cậu ấy càng thêm ưu ái?

"Meo~"

Điềm Đậu híp mắt liếm liếm bộ râu mới mọc trên cằm y, có chút tức giận giẫm lên ngực.

"Hả?" Hà Khiêm liếc mắt nhìn nó lại bị dẫm thêm hai cái, y vội vàng nhận sai.

"Được được được, ba đi ngủ ngay, đừng giận được không?"

Hà Khiêm ôm Điềm Đậu hôn hai cái sau đó mới phát hiện bản thân vô cùng mệt mỏi, y duỗi thắt lưng mệt mỏi ngáp một cái rồi lập tức đi đến mép giường, xoạch một tiếng ôm Điềm Đậu ngủ.

Bên kia.

Tiêu Tử Kỳ lướt điện thoại một đêm, đôi mắt khô đến đỏ bừng đột nhiên phát hiện phần bản thảo kia hình như bị người khác xóa rồi! Hắn vội vàng nhìn phía dưới Weibo Lâm Kích, phát hiện mấy fans lúc trước còn đang lo lắng cho Lâm Kích đều không có động tĩnh.

Không nên như vậy!

Hắn vội vàng gọi điện thoại cho thủy quân lần trước, thủy quân bên kia lại nói bọn họ không dám đụng đến Lâm Kích, phía trên có người muốn che lại. Mấy người đó còn hảo tâm khuyên hắn một câu, tốt nhất đừng đối nghịch với Lâm Kích.

Bang!

Điện thoại rơi trên mặt đất, màn hình vỡ nứt. Mặt Tiêu Tử Kỳ âm trầm, Lâm Kích, Lâm Kích! Hắn tuyệt đối không thể cứ để như vậy được! Tưởng tượng đến nam chính vốn dĩ thuộc về mình lại bị Lâm Kích cướp đi, Tiêu Tử Kỳ một bụng đầy tức giận.

Còn có Vinh Tình! Rốt cuộc là chuyện gì vậy, vì sao hắn đột nhiên lại thay đổi chủ ý?

Không nên như vậy!

Tiêu Tử Kỳ cắn móng tay lướt điện thoại, dần dần có một ý tưởng mới.

Mọi người trong đoàn phim hôm nay đều phát hiện một chuyện kỳ quái. Lâm Kích vốn có chuyện thoạt nhìn tinh thần sáng láng, trạng thái đóng phim cũng vô cùng tốt. Nhưng Tiêu Tử Kỳ không có việc gì ngược lại vừa thấy chính là nhịn một đêm đến hai mắt đỏ bừng, đáy mắt một mảng quầng thâm.

Cũng may chuyên viên trang điểm đánh phấn dày lên mới miễn cưỡng che lại được cho hắn, nếu không đạo diễn Ngưu bị kéo dài tiến độ thêm một ngày nhất định sẽ nổi khùng.

Nhưng cho dù là vậy thì Tiêu Tử Kỳ hôm nay càng bị nhiều NG hơn so với thường ngày, mặt đạo diễn Ngưu vẫn là đen.

Tiêu Tử Kỳ bị chỉ vào mũi mắng lần nữa thật sự có chút không chịu đựng nổi, đôi mắt đau xót rơi lệ nhìn đạo diễn Ngưu.

"Thực xin lỗi đạo diễn, tôi biết trạng thái của tôi hôm nay không tốt, sự thật là ngày hôm qua nhà tôi có việc gấp nên tôi lo lắng suốt một đêm. Nếu không ngài quay cảnh diễn của người khác đi." Hắn một bên nói, một bên khom lưng với nhóm nhân viên công tác, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa hiểu lễ phép.

Những người này tức khắc liền mềm lòng, trộm liếc đạo diễn Ngưu.

Đạo diễn Ngưu đen mặt, "Quay cảnh của người khác? Hôm nay, tất cả đều là cảnh diễn của cậu! Cậu cho rằng cảnh diễn nói đổi là đổi sao? Được rồi được rồi, tôi cho cậu mười lăm phút điều chỉnh một chút, cậu tốt nhất nên tìm trạng thái về cho tôi." Nói xong ông vung kịch bản, thở phì phò ra bên ngoài hút điếu thuốc bình tĩnh lại.

Trên mặt Tiêu Tử Kỳ cứng đờ, sau đó khom lưng âm thầm cắn răng.

Dựa vào cái gì? Lâm Kích nói thân thể không thoải mái là có thể đổi cảnh diễn, mà tới lượt hắn lại chỉ có thể nghỉ ngơi mười lăm phút?

Hắn thậm chí còn khom lưng xin lỗi mọi người, còn Lâm Kích thì sao? Tên đó chỉ đứng nhíu mày!

Nghĩ đến lý do lớn nhất chính là 3000 vạn của Vinh Tình, khuôn mặt nhỏ của Tiêu Tử Kỳ tức giận đến trắng bệch, ngược lại còn chứng thực nguyên nhân hắn không được tốt.

3000 vạn, 3000 vạn! Nếu Vinh Tình đầu tư mình, vậy tuyệt đối sẽ không thay đổi thành tình trạng hiện giờ!

Còn có đồ vô dụng Tống Hiền kia, kiếm hắn lấy ít tiền, hắn vậy mà chỉ cho mình 50 vạn rồi đuổi đi.

Tiêu Tử Kỳ nghĩ đến sự đối lập giữa 50 vạn với 3000 vạn, biết vậy không làm. Nếu sớm biết, cùng là bá tổng nhưng giữa Vinh Tình và Tống Hiền khác biệt lớn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không treo Vinh Tình lâu đến thế!

Tiêu Tử Kỳ đi đến một bên nghỉ ngơi, dùng bàn tay che gương mặt vặn vẹo của mình lại. Người khác lại cho rằng hắn bị đạo diễn Ngưu mắng khóc, đều dồn dập đau lòng. Nhưng kỳ lạ là cũng có người không đi lên an ủi hắn. Trong đầu nhanh chóng tính toán, Tiêu Tử Kỳ liếc nhìn Lâm Kích cũng đang nghỉ ngơi qua khe hở ngón tay.

Lâm Kích hôm nay mặt mày thoạt nhìn hồng hào, đang hết sức chăm chú nhìn kịch bản.

Chậc, lại làm bộ làm tịch.

Tiêu Tử Kỳ trầm mặc nghĩ. Ai chẳng biết Lâm Kích đã thấy qua cái gì là không quên được, mỗi ngày cầm kịch bản ở đó giả bộ làm gì chứ.

Giống như nhận ra cái gì Lâm Kích nhìn về bên này. Ngón tay Tiêu Tử Kỳ lần nữa khép lại, phảng phất như cái gì cũng không xảy ra.

Trong lòng Lâm Kích rõ ràng, Tiêu Tử Kỳ vừa rồi đang trừng mình nhưng cậu một chút cũng không quan tâm đến cái này. Tiêu Tử Kỳ gì đó đã có Vinh Tình đảm bảo với cậu, Lâm Kích căn bản không muốn đi để ý tới bất luận chuyện gì về Tiêu Tử Kỳ.

Cậu cầm kịch bản, nhìn như đang hết sức chăm chú nhưng trên thực tế nếu có người lại đây sẽ phát hiện ngay kịch bản của cậu một tờ cũng chưa lật qua, thậm chí còn cầm ngược.

Vinh Tình....

Hắn thấy được không?

Lâm Kích gian nan nghĩ trong lòng.

Nếu thấy được tại sao hắn không nhắn tin lại cho mình? Chẳng lẽ là bận quá nên đến giờ chưa thấy được? Hay là hắn nhìn thấy nhưng không hài lòng?

Ánh mắt Lâm Kích dại ra, suy nghĩ loạn thành một đoàn.

Còn có tấm hình kia....

Nhiệt độ quen thuộc lại bốc cháy lên lần nữa, trên mặt Lâm Kích không cảm xúc nhưng trên thực tế trong lòng đã sớm hoảng loạn.

Cậu sao lại lớn mật như vậy, vậy mà, vậy mà dám chụp tấm hình kia gửi qua? Tuy rằng có mặc quần áo nhưng mình lúc đó lại cắn vạt áo, như vậy có quá lẳng lơ không?

Cho nên Vinh Tình rốt cuộc đang làm gì?

Hắn vì sao còn chưa hồi âm!!!

~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Vinh Tình: Tấm hình này thật lẳng lơ???

Lâm Kích: Tấm hình này thật lẳng lơ!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.