(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặt biển xanh thẳm mênh mông bát ngát phản chiếu ánh sáng bạc lấp lánh khiến mắt người xem sáng lên, cảm thấy vui vẻ thoải mái, biển cả chắc chắn rất đẹp và rực rỡ.
Hình Sâm quan sát xung quanh, cuối cùng anh đã quyết định được địa điểm cắm trại tại một mảnh đất trống cách bờ biển năm mươi mét, địa hình bằng phẳng, xung quanh cũng không có vật gì cản trở. Cách đó không xa có hai cây đại thụ cành lá xum xuê, lều trại đương nhiên không thể dựng dưới cái cây nhưng mọi người có thể đến dưới cây để tận hưởng bóng mát.
Ngay từ khi các vị khách mời đến hòn đảo thì trời đã gần giữa trưa, mục đích trước mắt bây giờ là dựng lều trước khi nhiệt độ lên đến mức cao nhất trong ngày.
Hình Sâm nói với Kiều Nại quyết định của mình: “Lát nữa chúng ta qua bên kia dựng lều.”
Kiều Nại nghe giọng nói đi tới nói: “Được.”
Biết hành động sắp bắt đầu, Kiều Nại cất kỹ hộp cơm bento đặt lại vào hộp vật tư, chuẩn bị cùng Hình Sâm khiêng hộp vật tư, trên hộp vật tư buộc vài vòng dây thừng, hai người mỗi người kéo hai cái là vừa.
Chỉ là Kiều Nại vừa mới đem hộp cơm bento đặt lên, Hình Sâm lại lấy nó xuống, anh cũng cầm theo cái còn lại, sau đó anh nhét hai hộp cơm bento vào tay Kiều Nại.
Hình Sâm lạnh nhạt nói: “Em ra dưới cái cây bên kia xem tình hình trước đi.”
[Chọn nơi này hình như không có vấn đề gì chứ? Còn phải xem tình hình gì nữa?]
[+1, Sâm Sâm cẩn thận hơi quá, quan trọng là phải nhanh chóng di chuyển hành lý chứ!]
[Trời nóng thế này, tôi thấy kiểm tra tình hình là giả, muốn Nại Nại nghỉ ngơi là thật!]
Khi có nhiều bình luận vẫn còn thắc mắc về quyết định của Hình Sâm, fan CP đã nhìn thấu chân tướng.
Hai người một tổ chủ yếu là phối hợp, rõ ràng Kiều Nại là một người sẽ nghe theo ý kiến của đồng đội, cô vô thức gật đầu tuân theo mệnh lệnh mang theo hai hộp cơm bento về phía cây đại thụ. Nhưng vừa mới đi được vài bước, Kiều Nại đột nhiên dừng lại.
Cô chớp mắt hơi do dự một chút, chậm rãi xoay người, cô thấy Hình Sâm đã bắt đầu cầm hộp vật tư, tay anh nắm trên sợi dây đang kéo. Lúc quay đầu lại, anh thấy Kiều Nại vốn nên đi xa lại còn đứng cách đó không xa.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí trong giây lát... hơi vi diệu, nhiều bình luận cũng không chút khách khí cười ra tiếng.
[Thế mà bị phát hiện!]
[Ha ha ha, cười chết!]
[Sâm Sâm chạy trời không khỏi nắng!]
Kiều Nại bắt được Hình Sâm tại chỗ nghiêng đầu hình như hơi không hiểu, cô quay trở về một lần nữa, nghi ngờ nhưng cực kỳ chính xác hỏi: “Anh định tự mình khiêng hộp vật tư sao?”
Hình Sâm im lặng vài giây, mặt không đổi sắc thừa nhận: “... Ừ.”
[Anh ấy nhận! Anh ấy thế mà nhận!]
[Không biết tại sao có chút muốn cười!]
[Cảm giác Sâm Sâm có chút đáng yêu nha!]
Dù sao quanh năm Hình Sâm cũng là người ở địa vị cao, cho dù là lén lút làm chuyện gì bị vạch trần ngay tại chỗ cũng vẫn bình tĩnh ung dung như cũ. Giống như chuyện vừa rồi không phải do mình làm mà Hình Sâm làm cũng không phải chuyện xấu, anh chỉ đơn thuần cảm thấy mình có thể khiêng hộp vật tư, loại chuyện này không cần Kiều Nại bắt tay vào làm, cũng không phải là coi thường cô, chỉ là anh có chút không nỡ.
Hình Sâm có thể dùng một lòng bàn tay ôm lấy hai cánh tay gầy gò của Kiều Nại, anh khỏe hơn cô rất thích hợp để khiêng những vật lớn như vậy nhưng Hình Sâm cũng biết tính của Kiều Nại. Anh biết cô chắc chắn sẽ yêu cầu cùng nhau khiêng nên muốn dụ cô đi trước, chỉ là cuối cùng lại không thành công dẫn đến cảnh tượng như hiện tại.
Nhìn Hình Sâm thẳng thắn, không có chút “hối cải”, Kiều Nại trong giây lát cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, cô không phải ngốc. Hơn nữa, Hình Sâm cũng thừa nhận là muốn tự mình khiêng đi, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, cô liền biết Hình Sâm làm như vậy là vì ai nhưng cô cũng thật sự không thể ở một bên khoanh tay đứng nhìn nhưng Kiều Nại cũng tự ý thức được thực lực của bản thân, nên cô không quyết định mạo hiểm là cùng nhau khiêng. Đến lúc đó không chắc là đang giúp đỡ hay là chỉ gây thêm phiền phức.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Kiều Nại vẫn cảm thấy cần phải thương lượng, bây giờ không phải là lúc để tranh cãi, cũng không có gì phải tranh cãi. Cho dù thương lượng cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian, thời tiết sẽ càng ngày càng nóng, họ cần phải nhanh lên.
Cho nên Kiều Nại thở ra một hơi, trực tiếp hỏi dự định của Hình Sâm: “Anh muốn khiêng như thế nào?”
Thấy Kiều Nại không đi cũng không có điệu bộ ép buộc làm việc, trong lòng Hình Sâm mềm nhũn ra, trước khi đưa ra quyết định anh cũng không nghĩ sẽ nhận được phản hồi gì nhưng cảm giác được thấu hiểu thật sự rất ngọt ngào.
Hình Sâm suy nghĩ một chút: “Cái hộp quá to, vẫn nên kéo thì hơn, kéo lên một đoạn xem sao.”
Kiều Nại gật đầu: “Được.”
Kết quả cứ quyết định như vậy, việc này không nên chậm trễ, một lần nữa Hình Sâm nắm lấy dây thừng bắt đầu kéo về phía trước, Kiều Nại đi một vòng quanh cái hộp, tìm một vị trí thích hợp để giữ cuối hộp, tránh cho người ta vấp ngã, lại có thể bị cái hộp kẹp lại.
Trong khi đó, thấy Hình Sâm mệt đến đổ mồ hôi, Kiều Nại cho anh uống chén súp ô mai, hai người cứ như vậy kéo hộp vật tư từ bờ biển đến địa điểm cắm trại, quá trình không chút khó khăn nhưng cũng không hề dễ dàng.
So với các nhóm còn lại, các hộp vật tư cỡ vừa và nhỏ của hai nhóm bên cạnh dễ dàng hơn nhiều, chúng đã sớm được chuyển đến địa điểm thậm chí ngay cả hộp cũng mở ra, cũng đã bắt đầu chuẩn bị dựng lều. Ngược lại, tiến độ của nhóm Kiều Nại và Hình Sâm là chậm nhất.
[Cảm giác hộp vật tư quá to cũng không hoàn toàn là một chuyện tốt!]
[Nhưng nhìn hai người đồng tâm hiệp lực cảm giác thật tốt!]
[Không vứt bỏ nhau! Đồng cam cộng khổ! Phải tái hôn lại thôi!]
Rất nhanh, đợi cái hộp vừa đến nơi, hộp cơm bento nhét vào tay của Kiều Nại như thế nào lại nhét vào tay của Hình Sâm.
Kiều Nại học theo Hình Sâm nói: “Anh qua dưới cái cây bên kia xem tình hình đi.”
Ngay sau đó, Kiều Nại nhanh chóng tháo chiếc hộp ra, động tác lưu loát khiến cư dân mạng nhìn đến ngây người, hơn nữa lời Kiều Nại nói, tình thế thực sự đã thay đổi, những người xem đều chết lặng mà Hình Sâm thật đúng là ngoan ngoãn phối hợp, mặc dù không đến dưới cây nhưng cũng rất thành thật cầm hộp bento đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn Kiều Nại phát huy, đáy mắt hiện lên ý cười nhạt.
[Hahaha, tôi cười nha, Nại Nại tuyệt quá!]
[Tôi vừa đếm rồi, không sai một chữ nào!]
[Họ không chỉ hiểu nhau mà còn dung túng cho nhau nữa, chậc!]
[Cái này có vẻ ăn ý với nhau quá rồi!]
[Huhuhu, cho dù nhìn thế nào cũng rất xứng đôi!]
Sự thật chứng minh, cái hộp vừa mới khiêng ở phía sau cũng không phải là vô dụng, Kiều Nại quan sát từng sợi dây thừng, thế nên cái hộp được mở ra rất thuận lợi, rất nhanh liền lộ ra đủ loại vật tư bên trong.
Những người khác không nhúc nhích, đầu tiên Kiều Nại lấy ra phần lều bạt, sau đó lấy ra cuốn sổ nhỏ, Hình Sâm thấy thế cũng đặt hộp bento xuống, anh đến gần cùng nhau nhìn, dựa theo trình tự trên cuốn sổ nhỏ, hai người cùng nhau trải lều trên mặt đất.
Kiều Nại phụ trách lắp ráp các cọc lều, sau đó Hình Sâm lắp các cọc lều vào lều, đợi sau khi dựng lên dùng đinh đất cố định chúng lại, cùng phủ thêm đỉnh sổ. Lắp đặt tốt cột chống cửa, cuối cùng lại cố định dây chống gió mà quyển sổ nhỏ cũng trong lúc vô tình lật đến trang cuối cùng. Một cái lều lớn hình vuông màu xanh lá cây cũng đã dựng xong, toàn bộ quá trình tốn khoảng bốn mươi phút.
Kiều Nại và Hình Sâm nhìn căn lều dựng trước mắt, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, điều này có nghĩa là họ có thể nghỉ ngơi một lát.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");