Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 87




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đến cả cư dân mạng ngồi cách một cái màn hình còn không chịu được thì đương nhiên, Kiều Nại là người trong cuộc cũng không thể chịu đựng được.

Kiều Nại chỉ cảm thấy nơi ngực mình như lún sâu vào một chút trước hành động này của anh. Hành động này của anh khiến trái tim của Kiều Nại gần như tan chảy. Dù sao thì đa số người đều chỉ thích mềm chứ không thích cứng.

Thấy thế, Kiều Nại chớp mắt, cô cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ nghiêng đầu tựa gần Hình Sâm. Hai người cứ yên bình ôm nhau như vậy, còn tiếng gió biển gào thét dữ dội đã lặng đi không biết từ khi nào, thay vào đó là tiếng tim đập mỗi lúc một dồn dập “thình thịch, thình thịch…”

Trước kia cũng không phải chưa từng ôm nhau, nhưng lúc này lại có cảm giác có thêm điều gì đó, đặc biệt là trái tim đang đập rất nhanh. Mới ôm được một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Nại đã vô thức đỏ ửng lên. Ý thức được điều này, Kiều Nại cũng học theo tư thế của Hình Sâm, vùi mặt mình vào lòng anh, còn cư dân mạng thì đã cười không khép được miệng trước cảnh này.

[Ôi chao ~ Nếu có ai không nhìn thấy được cảnh này thì sẽ rất buồn lắm đấy!]

[Ôm ôm, ôm ôm rồi kìa! Hai bên cùng ôm! Bốn bỏ lên năm coi như hai bên đều yêu nhau!]

[Có ai ở đây không? Có thư của Cục Dân Chính mời hai anh chị đi tái hôn, vui lòng chú ý kiểm tra và nhận!]

Lúc này cơn rung lắc cũng dừng lại, nhân viên trong buồng lái mới đến giải thích muộn màng: “Khụ khụ, lúc nãy sóng hơi lớn…”

Lời nói này nghe thực sự rất nực cười, nhưng cũng là để thông báo cho các khách mời rằng mấy trò đùa giỡn đến đây là hết, sẽ không còn xảy ra sóng gió gì nữa.

Chiếc ca nô vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên có tiếng động, cũng đánh thức hai người đang ôm nhau, Kiều Nại và Hình Sâm nghe vậy thì buông nhau ra. Kiều Nại đang định hỏi Hình Sâm có ổn hơn chút nào không, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu thì đã chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh. Ẩn sâu trong đó là sự u ám khó lường, khiến người ta không thể nhìn thấu nhưng lại rõ ràng đến lạ, thậm chí còn có đôi chút nóng bỏng. Khi bị nhìn chằm chằm như thế, người ta sẽ có cảm giác như không thể trốn thoát.

Rõ ràng gió biển ập vào trước mặt vô cùng mát mẻ, nhưng trong khoảnh khắc đối mặt thì không khí lại dần nóng lên, trở nên nóng hơn hẳn, sinh ra một chút mờ ám khó tả. 

Có lẽ là vì bị nhìn chằm chằm không chớp mắt như thế nên cuối cùng Kiều Nại cũng không chịu nổi, thua cuộc trước. Cô xoay chuyển đôi mắt to tròn xoe, vụng về chuyển chủ đề: “Hình như hôm nay hơi nóng…”

Nhìn khuôn mặt xinh xắn ửng hồng của Kiều Nại, Hình Sâm cảm thấy thật là đáng yêu. Anh từ từ nâng tay lên, phía sau gương mặt bình thản là cảm xúc cuộn trào. Anh đè nén lại cảm xúc ấy rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm lên mặt cô, thì thầm đồng ý: “Đúng là hơi nóng thật.”

Nhưng cũng không biết anh đang nói trời nóng hay cái khác nóng, nhưng bình luận lại có thể thấy hình ảnh này rất rõ ràng, ai cũng mặt đỏ tim đập.

[A a a a a a a a a!]

[Người đàn ông này biết tán tỉnh quá, chết tiệt!]

[Rốt cuộc chỗ nào nóng, anh nói cho rõ ràng!]

[Hình Sâm, anh chính là người gây ra chuyện này!]

[Chết tiệt, đến tôi cũng sắp chìm vào đó rồi!]

[Cục cưng, nếu chịu không nổi thì đầu hàng đi!]

[Hu hu hu tôi không thể chống lại được!]

Trong khi dòng bình luận đang phấn khích gào thét thì phong ba bão táp trên hai chiếc ca nô khác cũng đã kết thúc rồi.

Ban đầu, Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha ngồi trên ghế, nhưng sau lại quyết định tìm một góc tàu có nhiều tay vịn để ngồi ở đó, tuy trông có vẻ hơi nhếch nhác nhưng ít nhất là ổn định hơn nhiều.

Tương tự, Từ Giai Mạn và Sầm Lâm Vũ cũng không trụ được lâu lắm. Hai người còn đỉnh hơn, trực tiếp nằm xuống đất với thái độ “thích làm gì thì làm” khiến bình luận của cư dân mạng đều dở khóc dở cười.

[Ca nô chạy ổn đấy, lần sau đừng chạy nữa!]

[Đánh không lại thì nằm yên, đúng là vô địch!]

[Ha ha ha, cách giải quyết luôn luôn nhiều hơn so với khó khăn!]

Sau đó ca nô chạy suôn sẻ suốt cả quãng đường, quả thực không còn gặp phải tình huống khó khăn nào nữa. Các khách mời cũng được chiêm ngưỡng phong cảnh biển một lượt và đồng thời càng tiến gần đến đích hơn, cuối cùng cập bến trên một hòn đảo xinh đẹp.

Sau khi chủ đề nóng hổi vừa rồi qua đi, trên ca nô lại rơi vào im lặng. Dù Kiều Nại không nói gì nhưng nhiệt độ trên mặt lại không giảm mà còn tăng lên, cũng may Hình Sâm không có hành động gì khác, anh chỉ yên lặng như đang nghĩ điều gì. Bước chân của anh tuy trông nhanh nhẹn và mạnh mẽ, thực ra mỗi một bước đều vững vàng, cho cô thời gian để bình tĩnh lại.

Khi ca nô dừng lại, Kiều Nại lập tức gấp gáp xông lên bờ, như thể chỉ cần rời khỏi ca nô thì những cảm xúc mơ hồ kia cũng sẽ biến mất theo. Sự thật chứng minh, biện pháp này tuy không trị được gốc nhưng cũng trị được ngọn, Kiều Nại trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Cho nên, tất cả là tại cái ca nô kia có vấn đề!

Nhận thức được điều này, Kiều Nại hoàn toàn thả lỏng. Cô chợt nghĩ tới hòm vật tư vẫn còn trên ca nô nên lại chạy quay lại, khi đến nơi thì thấy hòm vật tư đã được chuyển xuống dưới và đặt trên bờ cát. Còn Hình Sâm thì đứng bên cạnh hòm vật tư và lặng lẽ nhìn cô, không biết đã nhìn bao lâu rồi. Cũng không biết có phải là Kiều Nại tưởng tượng ra không, cô cứ có cảm giác như anh đang cười.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.