Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 60




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cư dân mạng từ lo lắng hãi hùng lúc ban đầu, đến bây giờ thì là hoài nghi đầu đầy dấu chấm hỏi.

[????????????]

[Hình Sâm thực sự làm tôi bất ngờ, tôi xin phép gọi anh ấy là chiến thần của nhà ma!]

[Các chị em, mọi người có còn nhớ bộ phim kinh dị ở bờ hồ Đại Minh không?]

[Sure, lúc ấy Sâm Sâm sợ đến mức phải ôm Nại Nại mới đỡ sợ :)]

[Đúng là do tôi quá ngây thơ rồi, lúc đó tôi còn cười nhạo giám đốc quyền uy cũng có ngày sợ phim ma! Bây giờ có vẻ như tôi phải đến bệnh viện để chữa trị não bộ Orz]

[Thật đáng ghét, biết đó là chiêu trò rồi mà sao lại cảm thấy càng ngọt ngào hơn thế này?]

[Cái liếc mắt của Hình Sâm khi nhìn về phía bảo vệ lúc nãy ngầu quá! Có cảm giác như bị khinh thường! Quá tuyệt vời!]

Một phút sau, Hình Sâm cất quyển nhật kí vào rồi tiếp tục xuất phát. Anh đã sớm biết đây là một tờ bản đồ, trước đó chỉ là đang xác định vị trí hiện tại của mình mà thôi. Các con đường trên bản đồ rất dày đặc, phức tạp loạn xạ. 

Nhưng Hình Sâm vẫn phát hiện ra năm tuyến đường tương tự, đều xuất phát từ vùng ngoại vi rồi hướng về gần vị trí trung tâm. Tuy rằng có nhiều ngã rẽ nhưng đó chỉ là vấn đề khoảng cách, cuối cùng tất cả vẫn sẽ hội tụ tại một điểm.

Có đích đến rồi, tốc độ của Hình Sâm càng nhanh hơn. Trước khi rời đi, anh không quên xé bản đồ rồi mang theo, cũng lịch sự đóng cửa lại và cố gắng không làm phiền ai cả. Nhưng “tổn thương” mà anh gây ra cho bảo vệ đã mãi mãi không thể phai mờ.

Qua màn hình, mọi người đều cảm nhận được cái tủ đã thả lỏng hơn không ít, cửa tủ cũng được mở hé ra một chút. Sau khi chắc chắn người đã đi rồi, bảo vệ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Có lẽ anh ta cũng không ngờ mình lại gặp phải người đáng sợ hơn cả mình như thế.

[Bảo vệ: Cuối cùng con quỷ này cũng chịu đi rồi!]

[Đúng là một ngày hoài nghi cuộc đời (đầu chó)]

[Ha ha ha, tiền lương này cũng quá khó kiếm!]

Năm phút sau, Hình Sâm đã đến điểm tập trung trên bản đồ. Ở đây có hai chiếc ghế dài và một số vật dụng để bổ sung thể lực. Hình Sâm nhẹ nhàng lặng lẽ ngồi xuống ghế, mở nắp rồi uống một ngụm nước. 

Cùng lúc đó, gần như chỉ cách một bức tường trong căn phòng đối diện Hình Sâm, Kiều Nại đã chơi lightstick đến phát chán. Cô lười nhác ngồi dựa vào cửa, dường như nghe thấy tiếng động gì, nhưng rồi hình như lại chẳng có tiếng gì cả. Kiều Nại bèn áp tai vào cửa nghe ngóng, còn thử gõ nhẹ vào cửa rồi thận trọng rút tay về.

Cô đột nhiên nghĩ, nếu có khách mời khác đến đây thì tiếng ồn hẳn sẽ rất lớn mới phải. Nhưng nếu không phải khách mời thì tình cảnh của cô sẽ rất kinh khủng, bởi vì không ai biết người bên ngoài cánh cửa là ai. Cách an toàn nhất là nên chờ thêm chút nữa.

Nói đến cũng kỳ lạ, khi khán giả xem Hình Sâm uống nước thì nhận thấy anh đột ngột dừng lại một chút, nhìn về phía bức tường xám trước mặt, vẻ mặt anh trầm tư không biết đang suy nghĩ gì. Nhưng khi camera quét qua thì mọi người thấy bức tường cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một bức tường hết sức bình thường. Trong lúc mọi người đang thắc mắc thì khách mời thứ hai đã chạy tới.

Triệu An Kha vội vàng chạy đến, nhìn thấy Hình Sâm thì hỏi: “Ở đây chỉ có một mình anh thôi à?”

Hình Sâm không nhìn nữa, gật gật đầu: “Ừ, thêm cậu nữa là hai người.”

Sau đó người đến thứ ba là Sầm Lâm Vũ. Trông anh ấy như vừa chạy marathon xong, thở hổn hển mệt đến chết đi được. Nhìn thấy ghế anh ấy liền lập tức ngồi xuống, nhưng lại bị Triệu An Kha gọi dậy: “Anh đứng một lúc đi đã rồi hẵng ngồi.”

Biết là vì sức khỏe, Sầm Lâm Vũ đành phải đau khổ đứng lên, rồi phát hiện ra trạng thái của hai người trước mặt sao mà tốt thế...

Sầm Lâm Vũ rất thắc mắc: “Chẳng lẽ các anh không bị đuổi à?”

Triệu An Kha nhẹ nhàng giải thích: “Có bị đuổi chứ. Nhưng tôi dẫn bảo vệ chạy vòng vòng, có khi bây giờ anh ta còn đang chạy vòng ở đó.”

[Ha ha ha ha ha, cứu mạng, tôi sắp cười chết rồi!]

[Bảo vệ: Măng trong rừng đều bị cậu cướp hết rồi!]

[Cũng là một cuộc chiến truy kích, nhưng Kha Kha lại có thể sử dụng làm ví dụ (đầu chó)]

Sầm Lâm Vũ nghe xong cũng không còn lời gì để nói, anh ấy bèn gửi gắm hi vọng vào Hình Sâm. Triệu An Kha cũng nhìn qua, xuất phát từ tâm lí cạnh tranh vốn có của đàn ông, anh ấy cũng rất muốn biết Hình Sâm làm như thế nào?

Kết quả là thấy Hình Sâm hơi nhướng mày, hỏi ngược lại: “Bị đuổi theo gì? Cậu nói người cầm cây chùy gai là bảo vệ à?”

Sầm Lâm Vũ: “??? Chứ còn gì nữa?”

Trông Hình Sâm như thể hoàn toàn không biết chuyện gì: “Tôi còn tưởng là đến phá rối, bởi vì tôi vừa tìm thấy manh mối trong căn phòng thì anh ta xuất hiện, tạo tiếng động đủ kiểu, rất ồn ào.”

[Phụt, bảo vệ nghe được câu này thì chắc là hộc máu ngất xỉu mất!]

[Bảo vệ: Anh không chỉ không tôn trọng tôi, anh còn sỉ nhục tôi!]

[Ha ha ha, nhưng mà nói thật, đúng là ồn ào thật ấy (đầu chó)]

Lần này không chỉ có Sầm Lâm Vũ mà ngay cả Triệu An Kha cũng cạn lời, dường như không ngờ được Hình Sâm sẽ liều lĩnh như vậy, hoàn toàn không sợ chút nào ư?

Cũng may lúc này lại có hai khách mời nữa chạy tới, đề tài câu chuyện cũng dừng ở đây. Người vừa đến chính là Nguyễn Ti Anh và Từ Giai Mạn. Hai người gặp nhau ở một khúc cua, lúc ấy Từ Giai Mạn nhìn thấy có người ngồi xổm trên đất thì còn tưởng là gặp được NPC quái vật gì đó. Nhưng Nguyễn Ti Anh lại quay đầu bỏ chạy. Từ Giai Mạn nhận ra là người quen nên vội vàng gọi lại, hai người cứ thế tay nắm tay đi đến chỗ tập trung, thật sự không dễ.

Sau khi đến nơi, mọi người lần lượt uống nước và ăn đồ ngọt để lấy lại sức, tinh thần cũng rõ ràng tốt hơn hẳn. Hiện tại ở đây có tổng cộng năm khách mời, chỉ còn lại một mình Kiều Nại là mãi chưa thấy xuất hiện.

Hình Sâm: “Không ai thấy em ấy ở chỗ khúc cua sao?”

Toàn bộ các khách mời đều lắc đầu. Mà Hình Sâm cũng nhớ ra năm con đường trên bản đồ, hình như đúng là thiếu mất một người.

Sầm Lâm Vũ không khỏi suy đoán: “Chẳng lẽ Kiều Nại bị bắt đi rồi?”

Từ Giai Mạn bất lực: “Anh không nói được cái gì tốt đẹp hơn à!”

Nguyễn Ti Anh đề nghị: “Hay là chúng ta chờ thêm chút nữa xem?”

Lúc này, chiếc đèn trên trần đột nhiên lập loè, các khách mời cũng đều căng thẳng hơn. Triệu An Kha và Hình Sâm đứng dậy khỏi ghế, Nguyễn Ti Anh và Từ Giai Mạn đứng đối diện, còn Sầm Lâm Vũ đứng sát Từ Giai Mạn. Năm người mặt đối mặt nhìn nhau, lẳng lặng chờ đợi.

Thế nhưng, cuối cùng đèn vẫn tắt hẳn. 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.