(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuộc săn bắt đầu.
Con đường số ①
Sầm Lâm Vũ vừa la hét “a a a” vừa chạy thục mạng dúi đầu về phía trước, chạy đến mức rơi mất một chiếc giày. May mà tốc độ chạy đủ nhanh nên mới chạy cách xa vài mét, anh ấy tận dụng khoảng trống không ai thấy ở chỗ rẽ để thuận lợi trốn đi.
Sau đó, Sầm Lâm Vũ đau đớn phát hiện ra mình rơi mất giày, rồi bởi vì không có giày nên đành phải tuyệt vọng chạy về. Anh ấy cẩn thận kiên nhẫn chờ đợi một lúc để xác nhận bảo vệ không còn ở đó nữa rồi mới nhặt lại giày. Sau khi đi giày lại, anh ấy lập tức hết hơi ngồi dựa vào tường, nhìn thấy bình luận tràn ngập tiếng cười.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Cười chết mất!]
[Lần đầu tiên phát hiện ra, Vũ Vũ thế mà chạy nhanh thật!]
[Thi chạy trăm mét mà không có Sầm Lâm Vũ thì đúng là một tổn thất lớn!]
Con đường số ②
Bởi vì Từ Giai Mạn luôn chú ý phía sau, nên ngay khi bảo vệ vừa xuất hiện thì cô ấy lập tức cảm thấy có vấn đề, nhanh chóng quả quyết chui vào một căn phòng trống rồi đóng chặt cửa lại.
Bảo vệ hứng thú vội vàng đi ra, nhìn thấy một hành lang trống trải: “???”
[Từ từ, cô ấy xuất sắc quá!]
[Vèo một cái đã biến mất!]
[Bảo vệ: Rất là khó hiểu.jpg]
Con đường số ③
Cũng đang khua chiếc chùy gai chuẩn bị tiêu diệt tất cả mọi thứ, bảo vệ chạy vèo vèo nhanh như chớp từ hành lang bên này sang hành lang bên kia. Suốt cả chặng đường không hề nhìn thấy một bóng người nào, anh ta buồn bực quay đầu lại, thế rồi nhìn thấy ở giữa lối đi nép sát tường là Nguyễn Ti Anh đang ngồi úp mặt vào tường.
Bảo vệ: “……?”
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!]
[Bảo vệ: Tôi cũng không biết mình đáng sợ đến thế :)]
[Cười chết mất! Tôi cứ thế trông thấy bảo vệ xông ra ngoài ngay bên cạnh Anh Anh, thế mà anh ta lại không nhìn thấy cô ấy! Ha ha ha!]
Thế nhưng bởi vì quy tắc, nếu như trước đó bảo vệ không phát hiện được mục tiêu thì sau đó kể cả có phát hiện ra cũng chỉ có thể coi như không nhìn thấy. Bởi vậy bảo vệ đành kéo chiếc chùy gai, vô cùng tiếc nuối đi ngang qua Nguyễn Ti Anh. Trong lúc từ từ trở về, anh ta còn nghe được tiếng cầu nguyện như có như không: “Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi…”
Trong khoảnh khắc đó, nếu không có đủ chuyên môn được rèn luyện thì bảo vệ đã bật cười thành tiếng rồi.
Con đường số ④
Khi Triệu An Kha phát hiện bảo vệ đang đuổi theo mình, anh ấy chợt nghĩ đến tuyến đường vuông vức mà mình vừa đi qua. Anh ấy nảy ra một ý tưởng nhạy bén và bắt đầu chơi trò đuổi bắt vòng tròn với bảo vệ, một người trốn một người đuổi. Chạy đến cuối cùng, Triệu An Kha đã chạy xa rồi, còn bảo vệ vẫn cứ vòng vòng tại chỗ.
[Phụt, không hổ là anh! Triệu An Kha!]
[Tôi nhìn mà chóng mặt muốn lòi con mắt!]
[Bảo vệ: Anh có thể làm người bình thường được không!]
Con đường số ⑤
Kiều Nại là khách mời duy nhất không bị truy đuổi. Sau khi tìm được lightstick, cô bèn dạo một vòng quanh căn phòng. Vách tường được xây dựng bởi xi măng nguyên chất, không có hình vẽ trên tường, cũng không có cửa sổ hay đồ nội thất nào cả, trống trơn như một căn nhà tù. Cảm thấy thật nhàm chán nên Kiều Nại bắt đầu nghịch lightstick, không ngừng vẫy qua vẫy lại, vô cùng nhàn rỗi!
[Mỗi lần trở về từ chỗ người khác, tôi lại không muốn đi nữa!]
[+1, ngay khi nhìn thấy Kiều Nại thì tôi đã được chữa lành!]
[Ha ha ha, phong cách của Nại Nại đúng là vui vẻ thật đấy!]
Con đường số ⑥
Trong suy nghĩ của cư dân mạng thì Hình Sâm là khách mời đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất. Khi mọi người nhìn thấy bảo vệ hung hăng bổ nhào về phía Hình Sâm thì đều nín thở, thậm chí không dám nhìn nữa, trong đầu tưởng tượng ra vô số cảnh tượng tàn bạo.
Nhưng mà, kết quả mà mọi người chờ được là… Một sự im lặng chết chóc.
Ngay trong khoảnh khắc bảo vệ sắp đụng vào Hình Sâm thì bỗng nhiên khẩn cấp ngừng lại, chùy gai trong tay lơ lửng trên đầu Hình Sâm mà không hề rơi xuống. Bởi vì bảo vệ nhận ra, Hình Sâm hoàn toàn không có lấy một chút phản ứng gì? Rất không hợp lẽ thường.
Bảo vệ: “???”
Hay là anh đang đọc quá nghiêm túc nên không phát hiện ra anh ta đã đến?
Bởi vì thật sự không hiểu nổi, bảo vệ đành chán nản lấy chùy gai lại, quay đầu huỳnh huỵch đi ra khỏi phòng. Vừa rời khỏi đó được vài giây, anh ta lại nhanh chóng quay lại đâm ngược để phản kích*. Thế nhưng tư thế của Hình Sâm vẫn y nguyên như cũ, thậm chí anh còn hào hứng lật sang trang tiếp theo.
*Nguyên văn là 回马枪, một kĩ thuật chiến đấu tay đôi thời cổ. Trong chiêu này người ta giả vờ thua chạy để nhử cho đối thủ theo sát, rồi sau đó bất ngờ quay ngựa phóng thương hoặc đâm ngược để phản kích.
Bảo vệ giận dữ đến nỗi đập thẳng cái chùy gai lên tường, anh ta đi đến trước mặt Hình Sâm rồi đánh mạnh vào không khí, bày ra một khuôn mặt cực kỳ dữ tợn. Cả người toát mồ hôi rồi, lúc này Hình Sâm mới hờ hững ngẩng đầu lên. Trông anh còn cao hơn bảo vệ một chút, từ trên cao nhìn xuống anh ta, đôi mắt thờ ơ đến mức làm người ta lạnh sống lưng.
Sự sợ hãi này chỉ như ảo giác thoáng qua rồi biến mất, thay vào đó là một chút nghi ngờ. Hình Sâm lại không nhìn nữa, khiến cho bảo vệ vô cùng sửng sốt, thấy Hình Sâm lại tiếp tục nghiên cứu hoa văn mạng nhện thì bảo vệ cũng thấy mệt mỏi.
Cuối cùng, bảo vệ quay trở lại vị trí ban đầu, lại lủi thủi trở về trong ngăn tủ, còn cẩn thận đóng lại cửa tủ nữa. Trông anh ta có vẻ thất vọng, không dám quấy phá thêm gì.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");