Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 33




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh đèn sáng rực, chói mắt.

Lúc này, trong lòng Kiều Nại dường như bị ảnh hưởng, cô nhìn thấy điều gì đó trong mắt Hình Sâm, nó cực kỳ mãnh liệt nhưng lại bị đè nén trong nháy mắt, giống như những gì cô thấy chỉ là ảo giác.

Kiểu Nại đột nhiên tỉnh táo lại, cô theo bản năng lùi lại về phía sau một bước. Cô cảm thấy nhiệt độ trên mặt đang tăng lên một cách mất khống chế, cô vội vàng đưa ra một lý do ngu ngốc.

Kiều Nại nhỏ giọng nói: “Đã muộn rồi, tôi phải đi ngủ…”

Nghe vậy, Hình Sâm bình tĩnh thu lại bàn tay còn đang lơ lửng giữa không trung của mình, anh nhìn xoáy tóc trên đầu Kiều Nại khi cô cúi đầu xuống, cảm thấy mọi thứ trên người cô đều rất đáng yêu. Sau đó, thấp giọng nói: “Ngủ ngon.”

Kiều Nại chớp mắt, không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy, cô dần dần thả lỏng người nói: “Ngủ ngon.”

Đây là lần đầu tiên kể từ khi tham gia truyền hình thực tế, hai người nói lời chúc ngủ ngon với nhau một cách tự nhiên mà không có sự giám sát của ekip chương trình. Đạo diễn cũng bày tỏ sự hài lòng khi thấy cảnh này.

Khi quay người đi lên lầu, Kiều Nại vẫn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, cô hình như loáng thoáng hiểu được ý nghĩa của việc ekip chương trình muốn khách mời nói chúc ngủ ngon. Nhưng nghĩ lại một cách cẩn thận, cô hình như vẫn chưa hiểu rõ. Cô bước lên cầu thang nhanh hơn, rất nhanh đã về đến phòng. Một màn vừa rồi được cư dân mạng gọi là [Cô vợ ngọt ngào bỏ trốn của giám đốc bá đạo.]

[Wow wow wow, các chị em, điều này thật tuyệt vời!]

[Tôi hình như đã nhìn thấy dáng vẻ khi tình yêu mới chớm nở!]

[Loại cảm giác như có như không này đúng là một đòn chí mạng!]

[Nhìn xem, cô gái trước giờ chưa từng có bạn trai của tôi bây giờ lòng xuân đã bắt đầu rạo rực rồi!]

-

Kiều Nại trở về phòng, cô nhanh chóng đổ người úp mặt xuống giường, vùi mình vào trong chăn cho giảm nhiệt như thể làm như vậy có thể quên hết mọi chuyện, tuy rằng Kiều Nại chưa từng đóng cảnh tình cảm trước đây. Lúc trước kết hôn với Hình Sâm cũng chỉ là một thỏa thuận, nhưng chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, cũng đã xem rất nhiều bộ phim lãng mạn.

Thái độ và cách cư xử của Hình Sâm cũng khiến Kiều Nại cảm thấy băn khoăn, liệu anh có thích cô một chút nào hay không? Nhưng cô không xác định được… Hơn nữa, cùng với quyển sách mà cô mơ thấy khi ly hôn, trong sách miêu tả Hình Sâm bóp cổ cô, nghĩ đến điều này, Kiều Nại cảm thấy như mình bị dội một gáo nước lạnh.

Trong một mối quan hệ tình cảm, điều cấm kỵ nhất chính là tự mình đa tình. Kiều Nại cảm thấy có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Cô đã kết hôn được ba năm nhưng không có tình cảm gì, mà hiện tại họ mới tham gia show truyền hình thực tế mới có mấy ngày? Bầu không khí của ngày đầu tiên khá lúng túng nhưng về sau còn có thể hòa hợp với nhau, trong lúc nhất thời, Kiều Nại bối rối đến mức lăn qua lăn lại trên giường, lăn từ chỗ này sang chỗ khác rồi lại lăn trở về, lăn lộn trong sự choáng váng.

[Hay lắm, tôi có thể cảm nhận được sự chật vật của Kiều Nại qua màn hình!]

[Đừng có chống cự vô ích nữa, hãy đầu hàng đi (đầu chó)]

[Giữa hai người nhất định có gì đó, Sâm Sâm nên cố gắng hơn nữa!]

Cuối cùng Kiều Nại cũng dừng lại, không cử động nữa, cô quyết định đi tắm để bình tĩnh lại! Cô cầm đồ ngủ rồi lao vào phòng tắm. Khi bước ra khỏi phòng tắm, Kiều Nại đã hoàn toàn thay đổi, cô cảm thấy thoải mái hẳn. Tình yêu gì đó đều bị bỏ qua một bên, thay vào đó là các loại kịch bản xuất sắc, cô chỉ muốn quay phim… 

Nói đến kịch bản, Kiều Nại lập tức vui vẻ lên, cô định hoàn thành nốt những ghi chú mà ban ngày cô đang viết dở nhưng lại phát hiện không thấy điện thoại của mình đâu!

Tìm kiếm khắp phòng cũng không có, Kiều Nại ngồi xuống, lục lọi trí nhớ. Buổi chiều cô rất bận rộn, vậy nên giờ nghỉ cũng không sử dụng điện thoại. Hình như từ khi xuống xe cô đã không nhìn thấy điện thoại của mình nữa. Chắc cô đã để nó trong xe rồi nhỉ?

Đúng lúc Kiều Nại đang nghĩ cách mượn điện thoại di động của nhân viên công tác thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô nhìn thấy Hình Sâm đã thay một bộ quần áo màu xanh đậm đang đứng ở cửa, bộ quần áo này khiến anh trở nên toả sáng, trong tay anh đang cầm chiếc điện thoại của cô: “Tôi nhặt được điện thoại của em ở trong xe.”

Cô tìm lại được chiếc điện thoại bị mất. Hình Sâm xuất hiện và giúp đỡ cô rất đúng lúc. Kiều Nại vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn anh!”

Hình Sâm trả lại chiếc điện thoại cho cô, anh lặng lẽ quan sát dáng vẻ của Kiều Nại, trông cô cũng không tệ lắm. Thấy cô như vậy, anh cảm thấy an tâm rồi, anh thực sự sợ mình đã dọa cô sợ. Hiện tại nhìn thấy cô không bị sao, anh không ở lại nữa mà quay trở về. Anh nghĩ mình giữ khoảng cách chừng mực có lẽ sẽ tạo một bước ngoặt lớn trong mối quan hệ này.

[Ha ha, quả nhiên điện thoại ở chỗ Hình Sâm!]

[Sâm Sâm đi trả điện thoại thôi mà phải thay quần áo!]

[Bộ quần áo này rất hợp với làn da trắng lạnh của anh ấy!]

[Giá trị nhan sắc này không làm diễn viên thật sự rất đáng tiếc!]

[Wow wow wow, đây mới là vẻ đẹp tuyệt vời trên đời này!]

Sau khi hai người tạm biệt nhau, Kiều Nại bắt đầu viết ghi chú về phim. Lúc viết xong đã là 9 giờ 30 phút tối, cô đặt điện thoại xuống, vừa ngả người nằm xuống giường đã lười biếng trở mình. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy búp bê con mèo màu hồng nhạt được đặt ở đầu giường, không hiểu sao cô lại nhớ đến cảnh tượng sợ hãi của Hình Sâm khi xem phim kinh dị vào ban ngày, cô lại đột nhiên nhận ra một vấn đề: Liệu anh có gặp ác mộng vào ban đêm không?

Kiều Nại chính là người vẽ ra bộ phim kinh dị đó, Kiều Nại cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm về chuyện này. Sau khi cô nghĩ đi nghĩ lại, Kiều Nại cầm búp bê lên, ôm vào lòng rồi bước ra khỏi cửa, đi thẳng về phía đối diện.

  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.