(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
[Chậc, cái sự khách khí bất thình lình này, nhìn miệng sắp không kìm được nụ cười rồi!]
[Ha ha ha, cảm giác Sâm Sâm vui lắm nhỉ, Nại Nại cũng ấm áp quá đi mất =3=]
[Đây đâu phải là xoa bóp cánh tay, có mà xoa vào tận trái tim Sâm Sâm rồi ấy!]
Nhận được sự cho phép của Hình Sâm, thầy thuốc nhỏ Kiều Nại cũng bắt đầu công việc của mình. Cô chăm chỉ cần cù xoa bóp từ trên xuống dưới theo trình tự, nếu đã làm thì sẽ không thể làm một cách qua loa được. Trong lúc đó, cô còn thỉnh thoảng hỏi Hình Sâm có ổn không, còn Hình Sâm thì cứ hỏi cái gì cũng đều trả lời là tốt.
Hai người cứ vừa xoa bóp vừa đi đến chỗ râm mát ở cửa lều như vậy. Vừa đến cửa, họ đã nghe thấy tiếng gầm thét đầy đau khổ của đạo diễn.
Đạo diễn: “Cậu có biết nơi này cách lều của khách mời bao xa không? Tại sao họ có thể đi đến đây được chứ?”
Dù không nhìn thấy trực tiếp, nhưng chỉ nghe giọng điệu cũng biết bây giờ đạo diễn đang khó hiểu đến mức nào. Cả người đạo diễn đều viết to mấy chữ “Tôi không hiểu”, vì đứng gần nên tiếng nói tiếng nói cũng bị flycam của ê-kíp chương trình thu vào phòng livestream, khiến khán giả cười ngất.
[Hoá ra đạo diễn cũng ở trên cái đảo này à!]
[Ha ha ha, mẹ nó thực sự là tôi cười chết mất!]
[Không ngờ được đúng không, các khách mời đến tìm ông chơi cùng đây này]
Đối với việc này, nhân viên cũng rất bất lực: “Đạo diễn sẽ không ngờ được, bởi họ không chỉ đến đây đâu mà bây giờ còn đang đứng ngay ngoài cửa kia kìa!”
Đạo diễn lập tức nín thinh, chỉ thiếu điều trợn trắng mắt lên tỏ vẻ đầy ngạc nhiên, sửng sốt: “?”
Sao không nói sớm? Hơn nữa rốt cuộc là ai thế? Sức khoẻ tốt quá vậy? Hơi bị ngông cuồng quá rồi đấy! Không nói câu nào mà đã đến đây rồi!
Nhưng mà đạo diễn nghĩ ngược nghĩ xuôi đến hai người đã đi lung tung khắp nơi từ lúc sáng, trong lòng dường như cũng đã có câu trả lời.
Trên thực tế, hai người cũng không thoải mái như những gì đạo diễn tưởng tượng, có thể đi đến nơi này quả thực cũng đã mệt bở hơi tai.
Kiều Nại và Hình Sâm nhìn nhau. Tới cũng tới rồi, tóm lại là vẫn phải vào đó.
Kéo rèm cửa lều lên, Kiều Nại cúi người đi vào trước. Cô nhìn thấy mấy nhân viên và đạo diễn trong đó thì thoải mái vui vẻ vẫy tay: “Chào mọi người!”
Theo sát phía sau đó là Hình Sâm. Ánh mắt anh hờ hững đảo qua một vòng, điều hoà ba chiều vẫn đang bật, nhân viên bị nhìn đến mức da đầu tê dại. Ánh mắt ấy như đang nói, các người cầm tiền của tôi rồi hưởng thụ cũng được quá nhỉ.
Ban đầu mọi người vừa nhìn thấy Kiều Nại thì vui đến mức mắt sáng lên, nhưng khi nhìn thấy Hình Sâm, không nghi ngờ gì nữa, có cảm giác hệt như đang đối diện với trùm cuối sau màn vậy. Họ vô thức đứng dậy nhưng lại không biết nên nói cái gì, chỉ có một người đặc biệt lanh lợi nhường ra hai cái ghế, ý là mời Kiều Nại và Hình Sâm cầm lấy mà ngồi.
[Cười chết tôi rồi, biểu hiện này đây đâu phải khách mời]
[Rõ ràng là lãnh đạo đến giám sát công việc đây mà!]
[Tổng giám đốc và vợ của tổng giám đốc cùng cải trang vi hành!]
Thấy có ghế để ngồi thì hai người cũng không ngại nữa. Hình Sâm giơ tay nhận lấy hai chiếc ghế, xếp lại gần nhau rồi cùng Kiều Nại ngồi xuống.
Bây giờ mọi người đều đã đi vào, đạo diễn thay đổi hẳn thái độ nổi trận lôi đình trước đó, vội cười đáp lời Kiều Nại: “Chào hai người, đi đường vất vả rồi.”
[Ha ha ha, ê-kíp chương trình run như cầy sấy]
[Đây là đạo diễn đó hả? Tin được không mọi người! Quả thực khác nhau một trời một vực]
[Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (đầu chó)]
Vừa ngồi xuống Kiều Nại cũng không rảnh rỗi, nhớ lại việc mình chưa làm xong nên rất tự nhiên đến gần xoa bóp cánh tay cho Hình Sâm. Còn Hình Sâm nhìn đôi bàn tay trắng nõn đang nắn bóp cho mình, trên mặt không tỏ vẻ gì nhưng thực chất tâm trí đã bay đi đâu mất, đâu còn để ý đạo diễn nói gì nữa.
Đạo diễn cứ thế nhìn chằm chằm hai người đang “tình cảm mặn nồng” trước mặt, chợt cảm nhận được cảm giác của Triệu An Kha và Nguyễn Ti Anh trước đây. Nụ cười của ông dần dần đông cứng lại: “?”
[Được lắm, lại có thêm một phần thức ăn cho chó nóng hổi được giao đến tận nhà]
[Chắc là nằm mơ đạo diễn cũng không ngờ đến ngày này đâu nhỉ?]
[Chương trình của mình, dù có chết vì no cũng phải làm cho xong việc mới được đấy]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");