Ngũ Thiên Kiều hạ dao, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh tác phẩm của mình.
Mặc Thừa Ân vì sợ hãi quá độ mà đã lao ra ngoài ngay sau khi quá trình bắt đầu được nửa khắc.
Chỉ còn một mình Âu Dương Phong Ngạn vẫn chăm chú xem nàng xử lí một người lành lặn còn sống sờ sờ thành một cái xác da thịt trần phơi bày ngay trước mặt.
Mặt đất vương vãi những tia máu, bao quanh Mặc Nhan là những mô biểu bì nhỏ nhắn được tạo tác thành những bông xoa xinh xắn khác nhau.
Thủ pháp này đáng sợ y như chuyện đã xảy ra với Ngũ Ngọc Hân vậy.
Âu Dương Phong Ngạn không khỏi nghi ngờ về năng lực thật sự của Ngũ Thiên Kiều.
Ngũ Thiên Kiều mệnh danh là phế vật của Ngũ phủ thừa tướng.
Mà Ngũ Thiên Sơn vì muốn làm bẽ mặt hắn mà đem nàng gả vào theo chiếu ban hôn của tiên hoàng.
Vì chỉ cần là con gái của Ngũ phủ thì đều được.
Tên cáo giá gian trá Ngũ Thiên Sơn có thế nào cũng không thể để con gái bảo bối của y, Ngũ Ngọc Hân gả đi.
Ngũ Thiên Kiều đóng vai trò như một con tốt thí mạng vậy.
Không quyền thế, đơn cô chiếu cô rời Ngũ phủ, yếu liễu đào tơ trói gà không chặt mà bước chân vào vương phủ.
Vậy tất cả những gì đang diễn ra trước mắt hắn có điểm nào đem đối chiếu mà giống với Ngũ Thiên Kiều?
Ngũ vương phi của hắn, ít nói, tùy hứng lại so kèo âm khí dọa người thì A Tâm mạnh dạn từ mặt hắn mà đặt nàng lên một thước.
Nha đầu còn từng nói thà phế chức của nha đầu thì cũng đừng đem nha đầu đến gần vị vương phi người tỏa ra toàn mùi máu tanh đó.
Kinh nghiệm giết người của nàng thậm chí còn phong phú và đặc sắc hơn lứa sát thủ ở Nạp Lan nhiều.
Quả thật, vô cùng phong phú và đặc sắc.Tách da người, mắt không gợn sóng, tay không run, vô cùng thành thục đến mức này.
Ai dám nói nàng là phế vật liễu yếu đào tơ? Không chỉ vậy, có một điều hắn cảm thấy khác xa lời đồn là nàng quá đỗi xinh đẹp.Hơn thế, nàng nư một đóa dạ lan vậy, trông có vẻ yếu đuối như rễ của nó có thể khống chế cả một hồ nước rộng.
- Ha, tay nghề xuống cấp.
Thật thất vọng biết bao nhiêu....
Giọng Ngũ Thiên Kiều thập phần không vui.
Nàng xoa xoa cằm ngắm nhìn Mặc Nhan đang thoi thóp ở đó thở.
Nàng khẽ giọng:
- Rốt cuộc là ta sai ở đâu? Sao mắt của nàng ta không mở ra vậy?
- Nàng chơi thế đủ chưa?
Âu Dương Phong Ngạn chầm chầm ôm Ngũ Thiên Kiều từ phía sau thuận bề kéo thế dùng khăn tay lau đi những vết máu còn vương lại trên bàn tay trắng nhỏ y búp măng ấy.
Nàng khẽ thở hắt, thôi không nhìn cái xác nữa, quay người nhìn chằm chằm Âu Dương Phong Ngạn rồi nói:
- Đem thứ này ra sau núi vứt đi.
Đám yêu thú sẽ biết ơn ta vì bữa ăn này.
- Người chết rồi mà nàng còn không tha ư? - Âu Dương Phong Ngạn khẽ cười - Nghịch đến rách tay rồi đây?
- Theo tính toán của ta,nàng ta phải sống được nửa ngày nữa.
Cho người xử lí đi.
- Được, đều nghe nàng nói.
Âu Dương Phong Ngạn có chút giật mình nhưng cũng rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng.
Mặc Nhan bị nàng làm thành ra thế này rồi mà còn chưa chết? Thời gian sống còn dài hơn cả tưởng tượng.
Hắn thật sự tò mò nàng học được ở đâu thủ pháp biến thái như vậy.
Còn đáng sợ hơn mấy hình thức tra tấn trung cổ của Trạch Lan nữa.
- Trước khi mang ra khỏi Vương phủ nhớ che lại, cẩn thận làm bẩn mắt hai nha hoàn thân cận của ta.
- Nàng sợ bọn họ bẩn mắt còn ta thì không?
- Ngươi xem từ đầu đến cuối mà còn sợ bẩn mắt ư?
- ....
Âu Dương Phong Ngạn đem Ngũ Thiên Kiều nhấc bổng lên giữa không trung sau đó vác nàng trên vai rời khỏi đại sảnh.
Mặc Thừa Ân mặt mũi tái mét đứng canh ở cuối hậu viện.
- Cho người xử lí đi.
- Vương gia...cái thứ đó...à không...Mặc Nhan bây giờ thế nào rồi??
- Không phải ngươi vào xem liền rõ rồi sao?
Ngũ Thiên Kiều bị mang đi với dáng vẻ khó đỡ nhưng vẫn còn tâm hồn châm chọc Mặc Thừa Ân.
Ai bảo y nhân lúc nàng vắng mặt bắt nạt Khiểm Thúy cơ chứ? Nụ cười nhếch miệng đầy tà ác của Ngũ Thiên Kiều khiến Mặc Thừa Ân rùng mình.
Nàng vẫn tiếp tục:
- Chính là đem toàn bộ da lột xuống, lộ ra xương, thịt, mạch máu, các thớ cơ.
Mâu vẫn chầm chậm chảy, cứ cách một giây, từng đồng mạch chủ sẽ vứt vỡ một cự ly ngắn.
Ai da, lại nói mấu chốt là muốn từ từ đem toàn bộ nội tang bên trong tự động bò ra ngoài.
Là, vậy, đó, Mặc thống lĩnh.Haha!!
Âu Dương Phong Ngạn xoa xoa mi tâm, nhẹ tay vỗ vỗ vào mông nàng.
Ngũ Thiên Kiều khoái chí cười vang cả một khoảng không.Mặt Mặc Thừa Ân xám ngoét cắt không còn giọt máu.
Y mơ hồ tưởng tượng về những gì nàng vừa nói mà không khỏi buồn nôn.
Nữ nhân của vương gia, đủ ác độc!.