Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 418: Kết thúc




Ngay lập tức ở phía dưới liền xuất hiện một bình luận mỉa mai rất ngắn gọn

[Bố mày.]

Trên mạng có rất nhiều lời chửi tục, nên cách bọn họ đấu đá và mắng chửi ngày càng kì lạ hơn.

Cư dân mạng nước ngoài chưa bao giờ gặp một đội quân chiến đấu kinh nghiệm như vậy, trong lúc nhất thời mặc dù đây là sân nhà của họ, họ cũng bị đánh bại.

Hơn nữa có rất nhiều người đã xem cuộc thi đấu võ thuật đó, trong đó hơn phân nửa đều là người lý trí, cho nên rất nhanh mấy cuộc tấn công của bên tư bản đó chẳng còn tác dụng nữa.

Đương nhiên, trong lúc này, họ vẫn chưa buông tha cho việc đưa lên tin tức.

Thậm chí còn có vài người chạy đến đại sứ quán và hỏi những người ở đó nghĩ sao về Hồ Trân Trân.

Đại sứ quán cũng trả lời rất dứt khoát.

[Hồ Trân Trân là một doanh nhân yêu nước xuất sắc, lúc trước cô ấy đã từng…]

Cũng không biết những lời này có chuẩn bị trước hay không, nhưng đại sự quán ở nước M đã kể lại những việc Hồ Trân Trân làm qua một lần.

Vốn dĩ ban đầu phóng viên muốn phỏng vấn ông ta, sau đó từ từ tìm ra lỗ hổng trong lời nói của ông ta để công kích Hồ Trân Trân nhưng không thành, phóng viên đành nén giận đứng ở đó mười phút để nghe kể về lý lịch của Hồ Trân Trân.

Cuối cùng phóng viên cũng không thể chịu đựng được nữa, nên muốn nhanh chóng bẻ sang chủ đề khác.

Nhưng kết quả là tốc độ nói của đại sứ quán nhanh hơn, căn bản không để tên phóng viên đó tìm một chỗ nào mà chen vào được.

Sau khi tin tức này được truyền về trong nước, đã làm cho cư dân mạng trực tiếp bật cười.

Cư dân mạng còn đặt cho đội quân sang tận Internet ở nước ngoài giúp Hồ Trân Trân cái tên Bình Tây Quân.

Ngay cả nhân vật chính trong việc này Hồ Trân Trân, cũng được đặt biệt danh thành Bình Tây Vương.

Nhưng từ Tây này khác với trong lịch sử, từ Tây này là phương Tây chỉ cư dân mạng ở phương Tây.

Khi Hồ Trân Trân biết chuyện này, thì lúc đó cô đang đi khảo sát ở Tây Bắc.

Trước đó cây non đã được gieo trồng, việc trồng cỏ theo kế hoạch cũng hoàn thành được một nửa, theo dự đoán là trong nửa tháng nữa sẽ hoàn thành mục tiêu đề ra.

“Bà chủ, ngài có muốn lên tiếng gì về chuyện này không?”

Khi Trần Khai hỏi cô thì cô chưa có nghĩ ra được gì nên không trả lời.

Dù sao trong chuyện này cô không có đóng góp gì cả, chỉ ngồi không mà hưởng việc tốt thôi.

Cô xoay đầu nhìn bãi có ở phía xa gần biến giới.

Rồi bỗng nhiên nói: “Giúp tôi chụp một tấm ảnh đi Trần Khai.”

Vài phút sau, Hồ Trân Trân đăng một tấm ảnh selfie lên trang cá nhân.

Ở phía sau chính là đồng cỏ trải dài vô tận.

Trước đây nơi này chỉ toàn là cát, nhưng lúc này đã được bao trùm bởi cỏ, biến chúng thành những bãi cỏ thật độc đáo.

Chỉ cần chờ thêm một cơn mưa tới nữa thôi là có thể mang lại sự sống cho những bãi cỏ ở dưới.

[Cảm ơn mọi người đã giải thích, ở phía Tây thật sự rất yên bình.]

Cô đã thay chữ Tây trong trò đùa của cư dân mạng thành Tây Bắc, một vùng đất đang dần được hồi sinh.

Cô xứng đáng được ghi công vì đã khiến cho vùng đất này ngày càng sôi động hơn, Hồ Trân Trân đã lấy vùng đất Tây Bắc này và dùng độ dày của mặt mình để đồng ý câu nói đùa ‘ Bình Tây Vương ’ này.

Ở một nơi xa xôi như phía Tây này, mà vẫn thắng được ván cờ của tư bản, còn không đủ để Hồ Trân Trân vui mừng hay sao.

Cô ngồi xổm xuống và nhìn chằm chằm vào những mảnh đất.

Rất lâu sau cô mới đưa tay chạm vào bãi cát đầy nước này.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, rõ ràng là ẩm ướt, nhưng khi dùng lực một chút đã vỡ nát thành từng mảnh.

Một ngày nào đó, có lẽ cô thật sự có được một đôi tay mạnh mẽ như trong tin tức đã nói, và lúc cô cô thật sự có thể đối mặt với những thủ đoạn của họ.

Hồ Trân Trân đứng dậy rồi nhìn về phía Tây.

Ngày đó sẽ không còn xa nữa đâu.

Sau khi nhiệm vụ chính của hệ thống kết thúc, thì những hành trình mới trong cuộc sống chỉ mới bắt đầu thôi.

Hồ Trân Trân càng tự do hơn và có nhiều không gian để làm những việc mình muốn làm, càng có nhiều thời gian hơn để hưởng thụ cuộc sống sau này của mình.

“Trần Khai, nếu có một ngày, anh biến thành tôi, thì anh muốn làm gì?”

Hồ Trân Trân hỏi hắn một câu.

Trần Khai sửng sốt, đây là vấn đề hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Hắn suy tư vài giây, rất nhanh liền cho Hồ Trân Trân câu trả lời.

“Bà chủ, tôi không nghĩ ra được.”

Hồ Trân Trân nghiêng người nhìn hắn một cái: “Không nghĩ đến việc hưởng thụ cảm giác tiêu tiền một cách thoải mái sao?”

Chuyện này đều là cám dỗ đối với tất cả mọi người.

Lòng tham đã nằm sẵn trong bản chất con người, và tiền tài giống như một nhu yếu phẩm cần thiết vậy.

“Tôi đã từng nghĩ như vậy.” Trần Khai hơi mỉm cười: “Nhưng lúc sau tôi lại nghĩ nó sẽ sớm rơi vào hư không mà thôi.”

Có tiền là một chuyện tốt, mọi thứ quý giá đắt tiền đều có thể nằm trong lòng bàn tay.

Nhưng đối với con người mà nói một cuộc sống như vậy rất dễ sinh ra cảm giác chán nản.

Ít nhất đối với Trần Khai mà nói đó chính là như vậy.

Hắn cũng nhìn về phía trước, nhìn vào những mặt đất tĩnh lặng.

Dùng giọng nói thì thầm gần như Hồ Trân Trân không thể nào nghe được: “Tôi không thể làm tốt bằng ngài được.”

Hắn không hiểu tại sao đột nhiên Hồ Trân Trân lại hỏi như vậy, nhưng hắn có thể cảm giác được cảm xúc của bà chủ đang bị d.a.o động.

Gió từ xa thổi tới mang theo một chút mùi đất, nhưng cũng không giống khung cảnh cát vàng bay đầy trời trước đây nữa.

Trần Khai nhìn thân ảnh thẳng tắp của Hồ Trân Trân, nói: “Bà chủ, một ngày nào đó, ngài thật sự sẽ trở thành Bình Tây Vương.”

“Sao anh lại nói như vậy chứ, ở thời hiện đại không có ngai vàng đâu.”

Hồ Trân Trân xoay người lại, cười vỗ vai hắn.

Nếu là trước đây Trần Khai sẽ mỉm cười xin lỗi.

Nhưng trong cơn gió mạnh Tây Bắc này, đã thổi bay đi những tham vọng ít ỏi của hắn

“Tây mà tôi nói không phải là Tây Bắc.”

Bước chân của Hồ Trân Trân ngừng lại quay đầu nhìn vẻ mặt kiên định của hắn.

“Sao tôi cảm thấy anh còn tin tưởng tôi hơn cả tôi vậy? Nếu anh mà ở thời cổ đại, chắc chắn là một đại thần vừa ngu xuẩn vừa trung thành đấy.”

Nói xong câu đó, Hồ Trân Trân bước về phía khách sạn.

Cô đang đi ở phía trước, giọng nói rõ ràng của cô đã truyền đến tai của Trần Khai ở phía sau.

“Nhưng không sao cả, vì ngài là bà chủ của tôi.”

“Chờ chút Trần Khai, anh có ước mơ gì không tôi sẽ cố thực hiện nó giúp anh!”

Trần Khai đi ở phía sau cô cách khoảng hai mét, khi nghe được câu nói này khoé miệng không kìm được mà cong lên.

Hắn chạy chậm vài bước để đuổi theo.

“Vậy làm phiền bà chủ rồi!”

Bà chủ còn trẻ, hắn cũng còn trẻ, bọn họ còn rất nhiều thời gian thực hiện những mộng tưởng mà người khác cho là điên rồ mà người khác cho là không thể.

Hồ Trân Trân đi về phía trước, trên môi cũng nở nụ cười.

Dưới ánh nắng hoàng hôn, chiếc áo sáng màu của cô đã phản chiếu cho ra những ánh sáng rực rỡ.

Có lẽ những người nổi tiếng trên thế giới này đều có những khoảnh khắc phấn chấn như vậy.

Trong nháy mắt, dường như cô đã nhìn rõ được tương lai.

—Hoàn Chính Văn—


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.