Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 277




Làn gió thổi vào xe, làm xoăn đuôi tóc của Giang Diệu Diệu.

Hai người đàn ông ở hàng ghế đầu cùng lúc ngước mắt lên, cố gắng nhìn hình ảnh phản chiếu của cô trong gương chiếu hậu, nhưng lại vô tình bắt gặp ánh mắt của nhau, mỗi người đều khịt mũi và rời đi.

Mười giờ sáng, họ đã đến nơi.

Từ một khu vực rậm rạp của cây leo, cả ba tìm thấy cánh cổng sắt đã bị hoen gỉ của trang trại.

Có một chiếc khóa lớn bằng đồng trên cánh cổng sắt, nhưng nó đã bị Cố Trường Châu gỡ bỏ khi ông ta đến lần trước.

Ông ấy đi đỗ xe, xách những chiếc túi lớn, đạp tung cánh cửa sắt rồi đi trước dẫn đường.

Hai người và một con ch.ó theo sau, tò mò bước vào ngôi nhà mới này.

Trang trại nằm giữa hai ngọn núi, trước sau rất thoáng.

Trên các sườn dốc bên trái và bên phải là những vườn cây ăn trái trồng dâu tây và lựu. Mặt trước là ao, phía sau là ruộng lúa.

Trước núi có một con suối nhỏ uốn lượn, nước chảy rất thuận lợi.

Phần chính của trang trại là ba ngôi nhà.

Một là xưởng chế biến, nơi bạn có thể ép dầu, làm bông và trấu.

Hai là nhà kho, có thể lưu trữ trái cây và ngũ cốc đã thu hoạch.

Căn cuối cùng là nhà ở, chỉ có hai tầng, rất nhỏ, nhưng bếp, phòng tắm, phòng khách, v.v. đều có sẵn.

“Ngoài ra còn có một cái lán trước đây để nuôi gà và bò, nhưng giờ tôi không biết chúng đã chạy đi đâu hết rồi.”

Sau khi mọi người tham quan tất cả các cơ sở vật chất ở đây, Cố Trường Châu nhìn Giang Diệu Diệu đầy mong đợi.

"Như thế nào? Không tệ chứ."

Giang Diệu Diệu khẽ cau mày: "Tốt, nhưng nó đã bị bỏ hoang quá lâu. Nơi nào cũng có cỏ, ngôi nhà thì đang bị dột. Sẽ mất nhiều thời gian để dọn dẹp đây.”

"Cái này sợ gì chứ? Chúng ta có một vị chuyên gia ở đây rồi, những công việc bẩn thỉu nặng nhọc cứ giao cho ông ta cáng đáng hết."

Lục Khải Minh dựa vào Giang Diệu Diệu và hất cằm về phía Cố Trường Châu.

“Đúng không, Tiểu Cố?” Không tức giận… không tức giận… mọi thứ là vì bọn trẻ.

Cố Trường Châu hít thở sâu mấy lần, kìm nén cảm xúc, mỉm cười: "Diệu Diệu, con nghỉ ngơi đi, cha sẽ dọn dẹp."

Cố Trường Châu nói xong liền từ trong phòng tìm ra một cái cuốc và d.a.o chẻ củi, đi ra ruộng dọn cỏ.

Trông thái độ của Lục Khải Minh giống như không muốn vào hỗ trợ.

Dù sao tương lai sắp tới, nơi nay sẽ là nhà của bọn họ, không phải của Cố Trường Châu.

Giang Diệu Diệu ngượng ngùng khi phải đứng nhìn không, vì vậy cô liền đem anh kéo đến một căn nhà nhỏ sau đó quét tước chỗ ở.

Kết cấu của căn nhà này rất đơn giản.

Lầu một đi từ cửa vào là phòng khách, bên trái là phòng tạp vật để đặt nông cụ, bên phải là phòng vệ sinh.

Mặt sau hợp với một gian nhà trệt nhỏ, dùng để làm phòng bếp.

Lầu hai có hai phòng ngủ, một phòng vệ sinh, một cái nhà kho.

Bởi vì không có bị ngâm nước, gia cụ và đồ dùng điện vẫn duy trì bộ dáng như cũ, chỉ là mặt trên phủ đầy tro bụi.

Nhưng phòng thì không được may mắn như vậy.

Cả ngày phơi gió phơi mưa, không ai bảo quản. Ngói trên mái nhà bị xốc đi trồi một mảng lớn, trời mưa ngấm nước, khiến cho một gian phòng ngủ cùng sàn nhà ngoài hành lang mốc meo hư thối.

Không nói đến việc không thể dùng, mà nhìn còn đặc biệt ghê tởm.

Trên vách tường có một vết nứt, cỏ dại từ khe nứt len lỏi vào đây, dây thường xuân phủ kín toàn bộ một mặt tường.

Ngoài ra dây điện, hệ thống dẫn nước, máy nước nóng năng lượng mặt trời đều bị hư tổn ở các mức độ không đồng nhất. Không thể dùng tiếp được đành phải đổi đồ mới.

Lục Khải Minh nhìn một vòng, lại so sánh với căn nhà nhỏ hẹp lại sạch sẽ trước kia, nhíu mày nói: “Em có thể chấp nhận ở đây sao?”

“Có thể chứ, tại sao lại không thể? Chỗ này tốt lắm mà.”

Giang Diệu Diệu không cần nghĩ ngợi mà trả lời ngay.

“Tốt chỗ nào?”

Anh thật sự nhìn không ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.