Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 272




Lục Khải Minh nghe chữ "đè" thì có chút thích thú.

"Anh cũng đã được tiêm phòng rồi."

"Ừm."

"Virus CCI trong cơ thể anh cũng đã bị xóa sổ hoàn toàn rồi."

"... Vậy thì sao?"

“Cho dù chúng ta sống cùng nhau cả ngày lẫn đêm, chúng ta cũng không phải lo lắng về việc bị lây nhiễm.”

“Thật không?” Giang Diệu Diệu gật đầu: “Vậy cũng được, đi ngủ đi.”

Lục Khải Minh: "..."

Người nằm trong lòng mình nói xong liền nhắm mắt lại, anh bị bỏ lại một bên cô đơn lạnh lẽo, có chút không dám tin.

Một lúc lâu, anh không kìm được mà chọc vào gò má đã đầy đặn hơn trước của Giang Diệu Diệu

"Này, dậy đi."

Cô liền lầm bầm: "Anh làm gì vậy?"

"Chúng ta đã xa nhau ba năm rồi. Dù thỉnh thoảng gặp nhau một chút nhưng chúng ta luôn gặp nhau qua màn hình video."

"Ừm."

"Bây giờ anh đã là một người khỏe mạnh, không lo lây nhiễm vi-rút cho em."

Lục Khải Minh dừng lại và hỏi với vẻ cẩn thận: "Em hiểu ý anh là gì đúng không."

Giang Diệu Diệu: "Không hiểu gì hết."

"..." Anh ghé sát vào bên tai cô và nói nhanh vài từ với giọng trầm.

Giang Diệu Diệu xua tay như bay.

"Em không nghe được anh đang nói gì. Hôm nay em đã đi làm cả ngày mệt quá đi mất, đi ngủ thôi."

Nói xong, cô lại nhắm mắt.

Đêm đoàn tụ chờ đợi bấy lâu nay lại thành ra như thế này, Lục Khải Minh hụt hẫng không kể xiết, nhưng không muốn làm phiền cô nên anh đành nhắm mắt nuối tiếc.

Không lâu sau, cơn buồn ngủ dâng trào, một bàn tay đột nhiên thò vào trong áo anh lần mò vào trong.

Lục Khải Minh: "Em đang làm gì vậy?"

Giang Diệu Diệu tự tin nói: "Chạm vào anh chứ còn làm gì nữa".

"Không phải em nói rằng mình rất mệt sao?" "Có mệt đi chăng nữa cũng không thể lạnh nhạt với anh được."

Cơn buồn ngủ không dễ gì mới đến được của Lục Khải Minh cuối cùng cũng biến mất mà không để lại dấu vết, anh kìm lại sự nóng nảy và nói: "Vậy thì em không được hối hận đâu đấy."

Cô đã sử dụng hành động thực tế để trả lời anh- đạp tung chăn và trèo lên người anh.

Lục Khải Minh: "... Nhiệt tình vậy sao?"

Cô đưa tay lên bật đèn ngủ và cởi áo phông của anh ra.

Tuy nhiên, cô không di chuyển như mong đợi mà nhìn kỹ hơn vào cơ thể của anh.

Lục Khải Minh hơi xấu hổ và kéo áo của mình xuống.

“Có gì đẹp đâu mà nhìn.”

“Đừng cử động.”

Cô trừng mắt nhìn anh, Lục Khải Minh phải rút tay lại và cố gắng tạo dáng bình tĩnh nhất có thể.

Anh đã giảm cân rất nhiều và cơ bắp cũng không còn săn chắc như trước.

Đáng sợ nhất là cơ thể chằng chịt những vết thương do những ca mổ để lại.

Cô lại xem đùi của anh. Vết thương lớn từng suýt g.i.ế.c c.h.ế.t anh giờ đã không còn nữa.

Lục Khải Minh nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cô liền giải thích: "Trong người anh từng có virus CCI, vết thương nhanh chóng lành lại không để lại sẹo. Sau khi tiêm vắc xin, khả năng chữa lành tự nhiên sẽ trở lại như người thường."

Giang Diệu Diệu ngạc nhiên nói: "Vậy thì anh sắp già rồi sao?"

Trước đây Lục Khải Minh không nghĩ đến vấn đề này, vì vậy anh ấy đã cân nhắc một lúc và nói: “Có lẽ là như vậy."

"Sẽ giống như những người bình thường, già đi một chút. Hay giống như một cái xác cổ mới được khai quật, đột nhiên bị oxy hóa không thể nhận ra?"

Lục Khải Minh: "... Em mới là xác c.h.ế.t cổ đại được khai quật thì có!”

Liệu có kiểu mắng người như thế không cơ chứ?

Anh, một người đàn ông vạm vỡ cao hơn 1,8 mét, thế mà qua miêu tả của cô lại thành một xác c.h.ế.t cổ xưa?

Giang Diệu Diệu nói: "Đừng lo lắng, không phải em đang mắng anh đâu, em chỉ lo lắng về vấn đề này mà thôi."

Nếu ngoại hình của anh đột ngột thay đổi từ một người hơn 20 tuổi thành hơn 50 tuổi, thì tác động trực quan không phải là nhỏ xíu xiu.

Cô phải chuẩn bị tâm lý trước.

Lục Khải Minh lặng lẽ nắm tay cô và đặt lên mặt anh.

“Em sờ vào đó xem, có phải anh già đi không?”

Cô sờ kỹ cảm nhận vùng da dưới tay anh. Nó săn chắc, mịn và đàn hồi, sờ rất thích, không giống một ông già chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.