Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 262




“Anh sống cho tốt, đợi đến khi nhiệm vụ của em kết thúc thì sẽ về gặp anh.”

Sau một hồi lâu, thì cô nói như vậy.

Lục Khải Minh nghiêm túc gật đầu: "Được rồi, anh sẽ đợi em mang quà cho anh."

"Ừm."

"Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon nhé."

"Chúc anh ngủ ngon."

Màn hình nhấp nháy rồi tối đen như mực.

Giang Diệu Diệu đặt tay cầm máy liên lạc xuống, ngồi trong máy bay một lúc lâu mới quay về chỗ Viên Mục Băng, đi ngủ theo sự sắp xếp.

Đồng thời, trong phòng thí nghiệm tại căn cứ.

Lục Khải Minh, nằm trên bàn mổ, đưa máy truyền tin cho người bên cạnh.

"Bắt đầu thôi."

Chuyên gia lấy thuốc mê và nói với anh: "Anh cần gây mê toàn thân. Chúng tôi sẽ tạo một lỗ nhỏ ở phía sau đầu của anh và lấy một ít mô để quan sát. Vì cần tiếp tục quan sát những thay đổi trong mô não của anh trong tương lai, nên không thể để lỗ này lành lại. Chúng tôi sẽ thực hiện các biện pháp bảo vệ và anh không thể thực hiện bất kỳ hoạt động nào trong thời gian này.”

Lục Khải Minh hỏi: "Nó sẽ kéo dài bao lâu?"

“Khoảng một tháng.”

"Các anh đang cố biến tôi thành một kẻ ngốc à?”

Anh thấy khá nghi ngờ.

Chuyên gia cho biết: "Chúng tôi sẽ kiểm soát lượng chiết xuất, sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến chỉ số IQ của anh. Và do có virus trong người nên anh có khả năng tự phục hồi rất tốt. Anh không cần lo lắng về điều này. "

Khả năng tự phục hồi tốt......Cho dù khả năng tự phục hồi rất mạnh, thì ai lại muốn tạo một lỗ hổng sau đầu chứ, lại còn sẽ kéo dài một tháng?

Lục Khải Minh nhắm mắt lại im lặng một lúc lâu, chuyên gia cho rằng anh muốn hối hận rồi, đang lúc muốn khuyên nhủ anh, thì đột nhiên anh lại nói: "Tiến hành đi."

Chuyện đến nước này, không còn đường lui nữa rồi.

Thuốc gây mê được tiêm vào tĩnh mạch, rất nhanh Lục Khải Minh đã rơi vào trạng thái mất nhận thức rồi.

Với thành công đầu tiên, các nhiệm vụ tiếp theo phối hợp nhịp nhàng hơn. Ngoài vai trò trợ lý cho Viên Mục Băng, Giang Diệu Diệu còn làm việc chăm chỉ để cải thiện bản thân và giúp đỡ các thành viên trong nhóm chiến đấu cùng nhau.

Chỉ là bận công việc quá, trước đây cũng nói sau khi hết nhiệm vụ thì có thể nghỉ ngơi, nhưng hết mệnh lệnh này đến đơn hàng khác, vốn dĩ không có cơ hội để thở.

Mãi đến hơn một tháng sau, Giang Diệu Diệu mới xin nghỉ phép được một tuần.

Viên Mục Băng không nói dối cô, cô ấy đã thương lượng xong xuôi với phòng thí nghiệm. Giang Diệu Diệu đồng ý vào phòng vô trùng để ở bên cạnh Lục Khải Minh trong suốt một ngày.

Nhưng trước tiên cần phải hợp tác với việc xử lý khử trùng.

Yêu cầu nhỏ này không là gì so với niềm vui được gặp Lục Khải Minh.

Trở lại căn cứ, cô thậm chí còn không đến ký túc xá, mà trực tiếp chạy đến phòng thí nghiệm.

Sau các bước khử trùng phức tạp, Giang Diệu Diệu nhìn thấy Lục Khải Minh đang nghỉ ngơi.

Anh ấy đang nằm trên giường bệnh màu trắng, mặc bộ quần áo như lần trước.

Nước da của anh ấy trông đặc biệt yếu và cánh tay của anh ấy mỏng đến mức có thể nhìn thấy hình dạng của xương.

Sau khi vào căn cứ, anh chưa từng đi ra ngoài. Nước da của anh trở nên sáng hơn rất nhiều và trông như thể anh được phủ một lớp đường kính vậy.

Anh ngủ rất sâu, lồ ng n.g.ự.c hơi lên xuống. Hàng mi dày tạo phản chiếu trên khuôn mặt, có một cảm giác mong manh lạ thường.

“Anh Lục, vợ anh đến gặp anh.”

Nhân viên đột nhiên nói.

Giang Diệu Diệu không muốn đánh thức anh, vì vậy cô vội vàng ra hiệu cho người kia yên lặng, nhưng đáng tiếc là Lục Khải Minh đã mở mắt và từ từ ngồi dậy.

“Em đến rồi à?”

Đôi mắt anh ấy lộ rõ ​​vẻ ngạc nhiên và bất ngờ.

Giang Diệu Diệu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói: "Em được nghỉ rồi, đã xin phép nghỉ một tuần."

"Họ đồng ý cho em đi vào đây à?

"Ừm, em có thể ở đây với anh nguyên một ngày."

"Được..... được...."

Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến Lục Khải Minh không kịp chuẩn bị nên không biết phải nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.