Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 197




Giang Diệu Diệu không kiên nhẫn. Trong lòng chỉ muốn lôi đầu bọn họ ra chửi một trận.

“Các người có muốn đem tôi đi đến căn cứ không? Không muốn thì thôi.”

Người chỉ huy trung niên đáp: “… Ít nhất chúng tôi có quyền được biết người chúng tôi sẽ cứu là dạng gì chứ.”

Cô bực bội không sao tả xiết.

“Tôi tên là Giang Diệu Diệu, 21 tuổi, trước khi xuất hiện sóng Zombie thì tôi chỉ là một sinh viên. Bời vì lúc đó có đồ ăn tích trữ cho nên tôi mới không cùng mọi người rút lui, sau đó tôi vẫn sinh hoạt ở thành phố này. Chỉ là dạo gần đây Zombie càng lúc càng lợi hại, vật tư cũng dùng gần hết rồi, không thể sống như vậy nữa.”

Lão trung niên bày ra vẻ mặt hồ nghi: “Cô chỉ là một sinh viên bình thường, lại một thân một mình ở trong thành phố đầy rẫy Zombie sinh sống nửa năm? Chuyện này không có khả năng.”

“Ngay từ đầu là có rất nhiều Zombie, nhưng sau trận hồng thủy thì chúng nó đều bị cuốn đi.”

“Không sai, nhưng từ lúc đó trở đi chúng nó trở nên càng mạnh mẽ.”

Ánh mắt lão trung niên trở nên sắc bén, như là đã nhìn thấu được cô nói dối.

“Chúng tôi đã đến đây, có nghĩa là chúng tôi muốn cứu người, nhưng tiền đề người đó phải thẳng thắn thành thật.”

Giang Diệu Diệu nhìn lão một lúc, đột nhiên nhụt chí.

“Được rồi, các người đi đi, tôi không đi nữa.”

Cô không muốn tiếp xúc với người xa lạ ở căn cứ, càng không muốn bỏ mặc Lục Khải Minh một mình chờ c.h.ế.t ở đây.

Anh ấy bệnh đến mức không thể rời giường, lúc đói bụng có ai nấu cơm cho anh đây? Lúc anh khát lấy ai giúp anh rót nước? ​ Tưởng tượng đến việc anh sẽ lẻ loi c.h.ế.t trong tòa nhà này, lòng cô lập tức khổ sở như tim bị ai đó bóp chặt. ​ Lão trung niên nói một câu đã trúng tim đen.

“Cô còn có đồng đội đúng không? Tại sao người đó không xuất hiện ở đây?”

Giang Diệu Diệu cảnh giác lên, quét mắt vào vũ khí lạnh như băng trên tay bọn họ, sau đó lắc đầu.

“Không có, chỉ có một mình tôi.”

“Sao cô vẫn không chịu nói thật? Cô đang sợ hãi cái gì? Không hy vọng chúng tôi tìm ra người đó sao?”

Phán đoán của đối phương chuẩn đến đáng sợ, lão bước một bước áp sát đến, áp lực cường đại bức cô thở không nổi. “Cháu gái, chúng tôi đến đây để cứu viện các người, bay gần bảy tiếng đồng hồ. Có biết hao phí bao nhiêu nguyên liệu không? Có biết chúng tôi phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm mới đến được đây không? Về tình về lý, cháu không nên giấu giếm. Nói đi, người kia ở đâu?” ​ Nếu Giang Diệu Diệu chưa từng trải qua nửa năm mạt thế, năng lực thừa nhận đã được rèn giũa thì lúc này bị ép hỏi đến mức không thể không nói thật.

Đối phương thực sự rất khí thế, nhưng nửa năm khổ cực của cô cũng không phải ăn không.

Cô lùi lại phía sau, trong lòng đang cân nhắc các loại lí do để đẩy bọn họ trở về. Sau đó cô sẽ ở lại đây với Lục Khải Minh cho đến khi cả hai c.h.ế.t đi.

Tầm mắt cô đảo qua cổ áo đeo huân chương của lão trung niên, đột nhiên cảm giác vô cùng quen thuộc.

Huân chương màu hồng nhạt, là một cái đầu hello kitty, so với bề ngoài của lão trung niên thì hoàn toàn không hợp nhau. Hiển nhiên loại này không phải chính phủ hoặc quân đội ban phát, mà giống đồ chơi của một bé gái nhiều hơn.

Ở trong nguyên văn, chỉ có một người sẽ đeo nó.

Đó chính là Cố Trường Châu.

Huân chương là con gái lão đưa cho lão, cũng là một lễ vật duy nhất trên đời, vì khen ngợi lão là một người cha tốt.

Giang Diệu Diệu phát hiện bí mật này, kinh hãi, thử hỏi: “Ông tên là gì?”

Người đàn ông trung niên lúc này mới nói: “Tôi họ Cố, Cố Trường Châu, từng nhậm chức chủ tịch công ty bảo an Trường Châu. Hiện tại là phó binh đoàn căn cứ sinh tồn thứ sáu của Hoa Hạ, là đội trưởng đội đột kích Trường Châu.”

Giang Diệu Diệu: “…” Quả nhiên là ông ấy!

Nhân vật cô từng đọc trong sách, hiện tại sống sờ sờ mà đứng ở trước mặt cô.

Tuy rằng tướng mạo xa lạ, chưa bao giờ gặp qua. Thế nhưng cô hiểu biết tường tận về lão, đến mức lão thích mặc loại qu@n lót màu gì cô cũng biết, càng hiểu rõ ràng hơn chính là tính cách và mục tiêu của ông ấy.

Loại cảm giác này quá kỳ lạ, làm cho cô có một loại cảm giác như nhìn thấy thân nhân lâu ngày xa cách.

Cố Trường Châu đa mưu túc trí, nhưng nhất định không phải người xấu.

Ở trong nguyên văn ông ta đã cống hiến rất nhiều tâm lực để cho nhân loại có thể quay về thành thị sinh sống. Kết cục, để cứu nữ chính lão quyết định hy sinh cả sinh mệnh của bản thân.

Có lẽ…… Cô có thể tin cậy lão?

Cố Trường Châu quan sát biểu cảm liên tục thay đổi của cô, có chút nhìn không ra, bình tĩnh nói: “Tôi có thể cam đoan với cháu, tôi có thể đảm bảo an toàn cho cháu và đồng đội của cháu. Cho nên cháu cần nói thật.” ​ Giang Diệu Diệu nhấp môi cân nhắc nửa ngày, xoay người nói: “Đi theo cháu.”

Cố Trường Châu lao xuống, đưa mắt ra hiệu cho nhóm thuộc cấp, đi theo sau Giang Diệu Diệu.

Đoàn người đi theo dẫn dắt của Giang Diệu Diệu xuống dưới vào khách sạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.