Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 192




Lục Khải Minh cợt nhả xoa rối mái tóc mà cô vừa mới chải chuốt. Hôn lên đ ỉnh đầu của cô một cái vang dội như hôn lên quả dưa hấu.

“Rửa mặt xong thì ngâm phiến mạch đi, anh sắp c.h.ế.t đói rồi.”

Cô trợn trắng mắt: “Dựa vào cái gì em phải đi? Muốn ăn thì tự đi mà làm.”

Anh mếu máo ủy khuất, nếu mà lỗ tai dài ra tí nữa có khi cũng cụp xuống mất.

“Anh đang bị thương, em không thể săn sóc anh sao? Hiện tại em là người lớn, người 22 tuổi.”

“Đúng rồi, em là người 22 tuổi, là người lớn rồi, phải đi ăn sóc một đứa trẻ 26 tuổi như anh.”

Giang Diệu Diệu buông bàn chải đánh răng và ly ra, dùng nước rửa mặt. Điệu bộ như rất bất đắc dĩ, thực ra lòng đầy sung sướng mà đi vào phòng bếp.

Lục Khải Minh đứng vào vị trí của cô, đứng trước gương để đánh răng. Bởi vì trên người không thoải mái, anh cứ gãi gãi không ngừng, ấy vậy mà cào ra một lớp da.

Anh nhìn làn da mỏng bám trên ngón tay, sửng sốt một lát. Khóa trái cửa nhà vệ sinh, cở i quần áo ra đến trước gương nhìn.

Thân thể nguyên bản rất khỏe mạnh rắn chắc, ấy vật mà trong một đêm nổi lên rất nhiều đốm đen mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Cái lớn thì to như bàn tay, cái nhỏ thì như quả bóng bàn.

Lục Khải Minh ngừng thở, lòng còn khẩn trương hơn lúc gặp được zombie. Anh dùng ngón trỏ ấn lên một mảng đốm đen.

Làn da vẫn như vậy, hoàn toàn không có cảm giác.

Cơ bắp bên dưới có vẻ như đã chết.

Anh vội vàng gỡ băng gạc xuống, xem xét vết thương trên vai.

Làn da bị biến đen một mảng lớn, dấu răng chảy ra dịch mủ màu đen sền sệt.

Chấm một chút đưa lên mũi ngửi, mùi hương quen thuộc này làm anh cả người phát lạnh, như bị ngâm vào hầm băng.

Anh mất hết sức lực, dựa vào gạch men sứ lạnh băng, hình ảnh trong gương phản chiếu là gương mặt trắng bệch của anh.

Anh cứ bất động như vậy qua một hồi lâu, ngoài cửa truyền đến thanh âm bừng bừng sức sống của Giang Diệu Diệu.

“Chưa tắm xong nữa hả? Mới nãy anh còn nói sắp c.h.ế.t đói, giờ làm xong hết rồi mà anh không ra ăn, anh còn không ra là mất phần đó nha.”

Lúc ăn cơm sáng Giang Diệu Diệu cảm giác Lục Khải Minh rất kỳ quái, giống như đang cất giấu tâm sự gì đó.

Cô đợi nửa ngày cũng không thấy anh nhắc đến, vì vậy mới chủ động hỏi: “Anh đang lo lắng chuyện gì hả?” ​ Lục Khải Minh lắc đầu.

“Chứ không thì sao sáng giờ anh cứ như người trên mây ấy?”

Bình thường sáng nào ăn cơm anh cũng là cái bộ dáng dũng sĩ dũng cảm, chỉ hận không thể ăn hết cả phần trong chén của cô.

Vậy mà hôm nay anh chậm rãi múc từng muỗng từng muỗng, trông không có tinh thần gì cả.

Phiến mạch là loại đồ ăn nhanh. Không đến nỗi cứ qua tay cô sẽ trở nên khó ăn được. Với lại trước giờ anh chỉ thích ở trần, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần xả lỏn đi qua đi lại.

Giờ lại mặc một cái quần dài, đem cả người che kín mít, chỉ lộ ra được mỗi cái mặt.

Nhiệt độ hôm nay cũng không thấp, không tới mức lạnh cỡ đó chứ?

Suy nghĩ một lúc, trong đầu cô hiện lên một cái suy đoán chấn động: “Anh… Không lẽ… Anh…”

Lục Khải Minh nhất thời khẩn trương lên: “Không lẽ cái gì?”

“Chẳng lẽ anh bị yếu thận?”

Chán ăn, sợ lạnh, đây là những triệu chứng báo hiệu thận hư đó!

Lục Khải Minh: “… Không phải.”

“Vậy ruốt cuộc anh bị làm sao?”

Giang Diệu Diệu gõ cái muống lên bàn một cái, nếu không hỏi ra được đáp án cô nhất định không bỏ qua.

Anh hít sâu một hơi, thần sắc ngưng trọng.

“Chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này đi.”

“Vì sao?” Giang Diệu Diệu khó hiểu: “Không phải đã bàn với nhau là sẽ ở thêm một thời gian nữa, nếu không ổn mới rời đi sao? Hiện tại rõ ràng nơi này còn rất an toàn mà.”

Ánh mắt anh lập loè, nhìn chằm chằm mặt bàn không ngẩng đầu.

“Sau khi anh cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy không an toàn lắm.”

Cô trầm mặc vài giây, lựa chọn đồng ý.

Dù sao đi nữa cô cũng quyết định Lục Khải Minh ở đâu cô sẽ ở đó, không tới mức phải bám c.h.ế.t ở lại đây.

Chỉ là có cái vấn đề cần phải biết rõ ràng.

“Chúng ta dọn đi đâu?”

Đi căn cứ thì không được thực tế, quá xa, tới một chiếc xe đạp bọn họ còn không có.

Thuyền và xe trong thành phố đã hư hỏng sau trận hồng thủy kia, chỉ bằng đôi chân làm sao có thể đi đến căn cứ ở Tây Tạng chứ?

Chính là thành phố bên cạnh cũng không kém phần nguy hiểm, miễn là nơi nào an toàn đều sẽ không ở quá gần đây.

Dù là núi sâu rừng già, hay là sa mạc hoang dã, bọn họ đều không đến được.

Giang Diệu Diệu còn đang đau khổ suy nghĩ, Lục Khải Minh lại giống như đã có quyết định từ trước, không do dự mà nói: “Đi căn cứ.”

“Đi như nào được giờ?”

“Bọn họ nếu thả dược vật xuống chỗ này, dĩ nhiên sẽ duy trì quan sát. Chúng ta nghĩ cách dẫn bọn họ chú ý nơi này.”

“Nhưng mà lúc trước anh có nói là bọn họ sẽ không nhận anh mà? Lỡ như họ nghĩ anh là người đã nhiễm virus, vây lại đánh anh thì phải làm sao bây giờ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.