Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 161




Giang Diệu Diệu tưởng tượng đến cảnh anh ở dưới ánh mặt trời nắng gắt mồ hôi nhễ nhại, nhịn đói cạy mở bồn chứa dầu, còn phải thời thời khắc khắc cảnh giác zombie tấn công, trong lòng vô cùng đau xót.

"Anh bị ngu hả? Nếu không cạy được phải nhanh chóng trở về chứ? Bên ngoài nguy hiểm như vậy."

Anh nuốt hết đồ ăn trong miệng, nhìn cô cười cười, khoé miệng còn dính chút sốt cà chua.

"Không phải anh đã trở về nguyên vẹn rồi sao?"

"Lần này thì có, nhưng lần sau thì không dám chắc."

Cô đưa ra ý kiến: "Chúng ta đừng tìm dầu diesel nữa, cố chịu một chút, dù sao chừng một hai tháng nữa nhiệt độ cũng sẽ giảm xuống."

Lục Khải Minh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

"Được."

Sau khi hai người ăn xong chuẩn bị đi ngủ, Giang Diệu Diệu nhìn lỗ thông hơi trên đầu đột nhiên nói: "Tắt điện đi."

Lục Khải Minh không hiểu: "Tắt đi làm gì? Nóng quá không ngủ được."

"Ban đêm mát hơn ban ngày, chỉ cần dùng quạt. Điều hòa và tủ lạnh đều tắt, sau này có thể dùng nguồn điện dư lại để sạc máy cưa."

Cô muốn sống nên phải tính toán cho sau này.

Vào thời khắc mấu chốt có thể giúp bọ họ bảo toàn tính mạng, so với việc hưởng thụ mấy thứ này thì hữu dụng hơn nhiều.

Lục Khải Minh không đồng ý mạnh mẽ ép cô lên giường.

"Đừng nghĩ nữa, ngủ đi."

"Nhưng……"

"Em nhẫn tâm để anh phơi nắng cả ngày buổi tối còn không được ngủ ngon?"

Giang Diệu Diệu đành phải từ bỏ nằm bên cạnh anh, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ,

Sáng hôm sau lúc cô thức dậy thì máy phát điện đã ngừng hoạt động, không khí lại trở về nóng bức như cũ.

Cả người Giang Diệu Diệu ỉu xìu, lúc ăn sáng ngáp ngắn ngáp dài, uể oải thương lượng sắp xếp công việc hôm nay.

“Không khí quá khô, đất trong chậu dù có di chuyển hay không đều sẽ bị nứt ra, rau dưa sắp nảy mầm đều sắp c.h.ế.t khô rồi, cần phải chăm sóc kỹ lưỡng.”

Trên kệ để hàng vẫn còn đồ vật chưa được phân loại, lỡ như có đồ vật bị hết hạn hoặc hư hỏng sẽ ảnh hưởng đến những thứ vẫn còn hạn sử dụng khác bên cạnh, cho nên phải dọn dẹp lại một phen.

Còn có……"

Lục Khải Minh lơ đãng đáp lời, dường như không quá chú ý, ăn sáng xong đột nhiên nắm lấy tay cô.

"Đi, anh dẫn em lên sân thượng xem đồ tốt."

"Lên sân thượng?"

Đây là tầng hai mươi, sân thượng ở tầng tám mươi.

Nóng như vậy mà phải leo lên sáu mươi tầng lầu, đây là chuyện khiến người ta tuyệt vọng cỡ nào chứ.

Lục Khải Minh nói: "Đi theo anh, em nhất định sẽ không hối hận." Nghe anh quảng cáo hấp dẫn như vậy, cô cũng muốn xem thử rốt cuộc là cái bảo bối gì.

Hai người mỗi người xách một ba lô, đựng đầy nước và thức ăn, đóng cửa chính và cửa sổ rồi đi lên sân thượng.

Càng lên cao nhiệt độ càng tăng cao, lên đến tầng 30, trong cầu thang thoát hiểm đã biến thành cái lò nướng khổng lồ, người ở bên trong mồ hôi nhễ nhại.

Họ phải dừng lại uống nước để bổ sung thể lực, sau khi đi bộ một lúc nước họ uống chuyển thành mồ hôi, cho nên bọn họ cũng không phải mất thời gian đi vệ sinh.

Vừa đi vừa nghỉ mất gần một buổi sáng, cuối cùng cũng lên đến tầng cao nhất.

Lên tới sân thượng đã là giữa trưa, nhiệt độ nóng bỏng, ánh nắng chói chang.

Khi bọn họ bước ra khỏi hành lang, cảm thấy làn da nóng đến đau rát.

Giang Diệu Diệu nhanh chóng lấy ra chiếc dù che nắng và kéo căng lên che nắng cho hai người.

Tuy không khí vẫn còn nóng, nhưng cuối cùng cũng không cần phải đối mặt trực tiếp với ánh nắng mặt trời.

“Anh muốn cho em xem cái gì?” Cô mệt như quả cà tím bị dập.

Lục Khải Minh nắm tay cô.

“Theo anh."

Trên nóc có nhiều tiện nghi như máy phát điện, điều hòa trung tâm, hồ chứa nước,… tất cả đều ngổn ngang.

Bọn họ vòng qua mấy cái hồ chứa lớn đi vào một bãi đất trống.

Trên mặt đật có mấy cái thùng giấy được xếp gọn lại, thân thùng còn có chữ viết.

Ánh sáng mặt trời khúc xạ quá mạnh, lúc đầu Giang Diệu Diệu không thể nhìn rõ.

Khi cô đến gần hơn liếc mắt nhìn, cô nhận ra đó là tấm pin năng lượng mặt trời thương hiệu xx được in trên đó.

Năng lượng mặt trời???

“Tại sao lại có cái này?” Cô kinh ngạc quay đầu lại hỏi Lục Khải Minh.

Áo thun của Lục Khải Minh đã ướt đẫm mồ hôi chảy ròng ròng, bộ dáng nhìn thật khó chịu, nhưng biểu tình trên mặt lại rất sung sướng.

"Em đoán thử xem."

Thùng còn mới như vậy chắc chắn là chưa phải dãi nắng dầm mưa, chẳng lẽ...

Giang Diệu Diệu đột ngột trốn sau lưng anh, nhìn trái nhìn phải với vẻ mặt cảnh giác.

"Trong toà nhà này còn có người khác sao?"

Xét cho cùng, nó là một thành phố đân số trước kia lên tới mấy triệu người.

Có thể ai đó có cùng ý nghĩ với cô, thay vì rút lui cùng quân đội, họ đã ở lại và tìm một nơi an toàn để trú ngụ.

Trong trường hợp chạm trán nhau, liệu họ có đánh nhau vì đồ vật không?

Trong nguyên tác, cho dù mọi người rút lui cùng quân đội được sống sót, nhưng cũng bởi vì đồ vật khan hiếm mà xảy ra hơn một lần bạo động, rất nhiều người vì thế đã chết.

Cô thà sống một mình với Lục Khải Minh, hai người sống với nhau mười mấy năm còn hơn gặp phải những chuyện như vậy

Tranh giành lẫn nhau g.i.ế.c người là không tốt không g.i.ế.c người lại bị người giết, vẫn là hoàn cảnh của bọn họ hiện tại tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.