Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 126




"…Không nói thì không nói, hung dữ như vậy làm gì?"

Lục Khải Minh làu bàu cất túi đi, nằm trên sô pha ăn đồ ăn.

Giang Diệu Diệu vừa lúc nhìn thấy đường cong bờ m.ô.n.g hoàn mĩ của anh, tâm tình thật vất vả mới ổn định lại được lại bị nhiễu loạn, cô nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác.

Lục Khải Minh cơm nước xong liền nghỉ ngơi, cô không ngủ được, cùng Giang Nhục Nhục tìm tòi trong văn phòng.

Đây là một công ty thương mại, quy mô không quá lớn, áng chừng chỉ tầm ba mươi bốn mươi người.

Vách ngăn trong phòng chia công ty thành mấy bộ phận, một phòng họp chứa được mấy chục người, môt phòng nhỏ hơn và một phòng trà nước.

Văn phòng chỉ có ít văn phòng phẩm, chẳng hạn như máy in, máy tính, giấy và bút.

Nhưng chỗ người của mỗi người đều cất chứa ít bí mật nho nhỏ.

Giang Diệu Diệu nhìn thấy ảnh gia đình của nhiều người, các cặp vợ chồng chụp ảnh chung, và những tờ giấy nhớ dán trên màn hình máy tính, trên đó có dòng chữ viết tay mạnh mẽ ghi "Phải nắm lấy cơ hội trước khi chết".

Nhìn mỗi cái kiot đều có mấy gói trà và cà phê, có vài ô nhìn là biết nơi làm việc của nữ, bàn làm việc được thu dọn rất sạch sẽ, trong ngăn kéo còn có cả son môi và giấy dự phòng.

Một số vị trí còn lộn xộn, cất giấu ảnh chụp ô tô ưa thích, vài mô hình nho nhỏ, thậm chí có ô còn cất giấu nhẫn kim cương.

Cô nhắm mắt lại tưởng tượng bộ dạng của bọn họ khi bận rộn.

Tình cảnh thật sống động, bừng bừng sức sống. Nhìn lại tình cảnh hiện tại chỉ giống như một giấc mơ.

Tường trắng như tuyết bị nhiễm rất nhiều vết m.á.u đỏ nhìn ghê người, tình cảnh lúc zombie kéo đến đây có lẽ vô cùng thảm thiết.

Giang Diệu Diệu thở dài, trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc, mở ngăn bàn, tìm được một thứ tốt.

Dao cạo râu kiểu mới nhất.

Cô liếc nhìn Lục Khải Minh, người bên kia vẫn đang ngủ say, trên cằm có một sợi râu xanh nhạt mọc lên.

Cô giấu kín, đợi anh tỉnh lại dành cho anh một bất ngờ nho nhỏ.

Mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, thành phố đã trở thành một đại dương bao la.

Chỉ có nơi này tạm thời an toàn để tránh bão.

Giang Diệu Diệu ngồi bên cửa sổ nhìn cơn mưa lớn suốt mấy tiếng đồng hồ.

Có tiếng động vang lên từ phía sau, cô quay đầu lại nhìn.

"Anh tỉnh rồi à?"

Ghế sô pha rất thoải mái, không cần lo lắng có zombie, Lục Khải Minh hiếm khi có được một giấc ngủ ngon, dựa vào lưng sô pha, nhắm mắt lại, lười biếng ừ một tiếng.

Giang Diệu Diệu đi tới.

"Đói bụng chưa? Tôi đi chuẩn bị cơm tối."

Ở đây không có điện, cũng nên tiết kiệm điện đèn pin một chút, tốt nhất là nên làm xong mọi việc trước khi trời tối.

Lục Khải Minh không phản đối, anh kéo bàn trà qua, đặt phía trước mặt làm bàn ăn.

Giang Diệu Diệu đặt đồ ăn vặt lên bàn, khi anh đang định với tay qua lấy, cô đột nhiên nói: "Nhắm mắt lại." "Làm gì?"

"Cứ nhắm mắt lại đi."

Lục Khải Minh nghi hoặc: "Cô muốn nhân cơ hội đ.ấ.m tôi sao? Hôm nay tôi cũng không đắc tội cô mà."

Giang Diệu Diệu tức giận nói: "Đúng vậy, nhìn anh rất ngứa đòn, không đánh thì thật đáng tiếc."

Anh cợt nhả nhắm mắt lại.

Cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh đặt con d.a.o cạo râu vào tay anh.

Lục Khải Minh mở mắt ra xem, vô cùng vui vẻ.

"Ôi tuyệt quá, so với cái cùi bắp của tôi trước đây thì nó dễ sử dụng hơn."

Giang Diệu Diệu mím môi hỏi: "Thích không?"

"Đương nhiên thích, lại đây, để tôi đẩy cho cô kiểu tóc húi cua, sau này đỡ phải mất công gội đầu.

Vừa nói anh vừa kéo cổ cô, dơ con d.a.o cạo về phía đầu cô.

Giang Diệu Diệu sợ c.h.ế.t khiếp, cô liều mạng đẩy cánh tay anh ra.

"Buông tôi ra... buông tôi ra..."

"Á"

Lục Khải Minh vừa hét lên vừa nhìn vào dấu răng trên cánh tay của mình.

"Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, có cần làm đến mức này không?"

Cô tránh anh rất xa, nghiêm túc nói: "Tôi cảnh cáo anh, không được đụng vào tóc của tôi."

Cuộc sống của cô bây giờ đã thảm lắm rồi, không thể để mất đi cả vẻ nữ tính được.

Tóc húi cua, quần xà lỏn, da bị phơi đen thui, cô không muốn như vậy!

Lục Khải Minh cúi đầu xoa xoa dấu răng trên tay, cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, dường như phát hiện ra điều gì.

"Sao mặt anh tái mét vậy?"

"Bị cô cắn đấy."

"Đừng giỡn nữa, để tôi xem vết thương của anh."

Lục Khải Minh duỗi thẳng chân ra, duỗi tay lấy đồ ăn vặt.

"Muốn xem thì từ từ xem, tôi không đợi cô đâu."

Giang Diệu Diệu nhìn thấy thứ mình thích ăn đều bị anh lấy đi, cũng không còn tâm trạng để ý vết thương của anh nữa mà bắt đầu ăn tối.

Sau khi ăn no xong, cô đi xuống cầu thang và kiểm tra mực nước, nó đã dâng lên đến nửa tầng bốn rồi, bọn họ đang ở tầng năm cũng không an toàn.

Trước khi trời tối hẳn, hai người họ đã ăn uống no nê, tiến lên hai tầng nữa.

Tầng bảy vẫn là khu văn phòng, Giang Diệu Diệu bật đèn pin tìm một nơi an toàn để ở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.