Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 116




Lương thực chỉ còn dư lại gạo trắng, bột mì và mì sợi.

Qua hai ngày nữa, sợ là chỉ có thể ăn cơm tẻ.

Lục Khải Minh nhìn mì trong bát đột nhiên nói: "Chúng ta không phải còn đường và mật ong sao?"

Cô gật đầu: "Có thì có, nhưng lại không thể thay thế đồ ăn. Anh có muốn ăn bibimbap với đường không? Tôi thà dùng nước tương còn hơn."

"Có đường có bột mì, cô làm một ít bánh bao ăn đi, tiết kiệm hơn ăn cơm trắng."

Đúng rồi, cô có thể làm màn thầu.

Trong bếp vẫn còn nửa chai dầu, sau khi hấp bánh xong thì cắt miếng đem đi chiên, bảo đảm thơm c.h.ế.t người.

Giang Diệu Diệu chỉ phấn khích được một lát, cô nhận ra một vấn đề nghiêm trọng – cô, chưa bao giờ làm màn thầu.

Phải làm như thế nào đây?

Cô lên lầu tìm máy kindle bấy lâu nay không sử dụng, thử tìm lại công thức.

Sau khi tìm kiếm một hồi lâu, Giang Diệu Diệu cuối cùng cũng tìm thấy công thức làm màn thầu.

Tên công thức này làm tâm hồn nấu nướng của cô trỗi dậy.

"Màn thầu bất bại dành cho người lười!"

Giang Diệu Diệu nhìn công thức quyết tâm bừng bừng, nhưng chỉ mới đọc phần chuẩn bị nguyên liệu thôi là mặt cô đã xị ra như quả cà tím héo vậy.

Nguyên liệu chuẩn bị: 500g bột mì, 50g đường, 5g men nở, 15g bột nở.

Cô chỉ có bột mì và đường. Tìm đâu ra men và bột nở chứ?

Mỗi lần đi siêu thị, họ đều chỉ lấy những thứ hữu ích, không bao giờ để tâm đến những thứ linh tinh này.

Giang Diệu Diệu ôm hy vọng đi đến nhà kho. Nhưng cũng đành thất vọng trở về vì không tìm được thứ cô cần.

Không có men nở thì không thể làm được bánh bao sao?

Cô quyết định thử làm theo các bước trong hướng dẫn, bỏ qua bước lên men, còn các khâu khác vẫn làm theo trình tự.

Trong biệt thự không có tủ hấp và lồng hấp, thay vào đó, cô dùng hai chiếc đũa đặt vào nồi theo chiều ngang, bên trên đặt một chiếc đĩa, đựng một vài chiếc bánh hấp đã được cắt nhỏ gọn gàng.

Nửa giờ sau, có khói bốc lên từ bếp điện.

Giang Diệu Diệu hồi hộp mở nắp nồi, nhưng khi cô nhìn kỹ mấy lần, chân mày liền nhăn lại.

Màn thầu cô làm đúng là cũng có màu trắng, hình dáng cũng rất giống, nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút thì liền phát hiện không giống màn thầu trong trí nhớ của cô.

Trong ấn tượng của cô, bánh bao khi mới bỏ vào nồi hình dạng rất nhỏ, nhưng khi lấy ra khỏi nồi thì phải nở to ít nhất gấp hai lần ban đầu, sờ vô vừa xốp vừa mềm.

Nhưng bánh bao của cô thì khi cho vào và lấy ra khỏi nồi đều giống y như nhau, ngoại trừ bánh đã được hấp chín thì nhìn không có thay đổi gì so với lúc chưa bỏ vào nồi.

Mũi của Lục Khải Minh còn thính hơn mũi chó, ngửi thấy hương thơm, giọng nói từ trên lầu vọng xuống hỏi: "Bánh đã xong chưa? Cho tôi nếm thử xem nào."

Giang Diệu Diệu lấy ra hai cái, đưa lên lầu đút cho anh.

Anh cắn một miếng, nhai nhai rồi bĩu môi. Giang Diệu Diệu hỏi: "Như thế nào?"

"Cô chưa ăn thử à?"

"Anh là đại công thần, nên đương nhiên có đồ ngon phải cho anh ăn trước rồi."

Lục Khải Minh trợn trắng mắt: "Tôi nghĩ cô muốn dùng tôi thử độc thì có."

Kế hoạch bị bại lộ, cô xấu hổ cười cười.

"Rốt cuộc hương vị thế nào? Tôi đã mất công làm cả buổi đấy, trên bàn bếp còn dư lại một đống chưa hấp đâu."

"Cô đã ăn bánh bao chỉ bao giờ chưa?"

"Hả?."

"Cái này gần giống như một cái bánh bao chỉ lớn, thật ra mùi vị cũng không tệ nhưng bị dính răng và hơi nghẹn.”

Giang Diệu Diệu nghe vậy nhịn không được cũng nếm thử một miếng.

Phì, bánh bao chỉ gì chứ, khó ăn c.h.ế.t đi được.

Đã không mềm mịn thì chớ, hương vị cũng không được ngon.

Cô bận rộn lâu như vậy mà chỉ làm được có thế này, vậy là cuối cùng cũng không thể giải quyết vấn đề lương thực trong hai ngày tới.

Giang Diệu Diệu buồn bực ngồi dựa vào tường, tay ngắt nhéo hai cái màn thầu.

Cuộc sống này thật quá khó khăn mà!

Lục Khải Minh không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, vươn tay qua cướp lấy cái màn thầu.

Giang Diệu Diệu liếc nhìn anh.

"Anh định làm gì thế?"

"Ăn, tuy mùi vị hơi lạ nhưng khá hợp khẩu vị của tôi."

"Thật sao?"

Cô nghi ngờ nhìn anh thấy anh đang ăn hết miếng này đến miếng khác, giống như đang ăn một thứ gì đó rất ngon vậy.

Lục Khải Minh nể mặt cô như vậy, làm cô thấy ngượng, vươn tay cướp về đặt trên mâm nói: "Tôi mang đi xử lý lại một chút."

"Xử lý như thế nào?"

"Bỏ vào chảo chiên lên xem sao?"

Cô không dám chắc nó sẽ ngon hơn, nhưng như thế này đã khó ăn lắm rồi, cũng không thể tệ hơn được nữa.

Lục Khải Minh gật đầu: “Được, tôi chờ cô."

Giang Diệu Diệu không muốn phụ sự kỳ vọng của anh, thế nên cô vui vẻ xuống lầu tiếp tục công việc của mình.

Lục Khải Minh vẫn nằm trên sàn nhà tắm, vết thương đau đến mức không thể cử động được.

Anh muốn hút thuốc, nhưng hộp t.h.u.ố.c lá và bật lửa đều đặt ở xa, anh với tay một lúc lâu cũng không với tới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.