Mục Kinh Trập bó tay toàn tập, "Không, Mục Tuyết, chị thật sự hiểu lầm!"
Cô giải thích nhanh nhất có thể, "Tôi thực sự không có hứng thú với Đường Mặc Linh và tôi chưa bao giờ muốn giành lấy anh ta. Tôi thực sự không có hứng thú với anh ta."
Cô là ngại mạng vẫn quá lớn nên muốn cướp nam chính?
Cô mới không tìm đường chết.
Mục Tuyết vẫn không hoàn toàn tin Mục Kinh Trập vì vậy Mục Kinh Trập nghiến răng.
"Tôi có thể thề, cho dù trên đời này chỉ còn lại có Đường Mặc Linh, tôi cũng sẽ không thèm nhìn anh ta!"
Mục Kinh Trập buộc phải thề.
Đường Mặc Linh đứng một bên nhưng hoàn toàn bị phớt lờ.
Anh ta là mệt lòng.
Mục Kinh Trập cũng mệt lòng theo, "Thật sự là như vậy, Mục Tuyết, tôi hy vọng chị sẽ tin tôi."
Cảnh tượng lúc này rất giống cảnh nữ chính và nữ phụ tranh giành nam chính, nhưng có trời mới biết, Mục Kinh Trập bị đánh chết cũng không muốn dính dáng gì đến nam nữ chính, nhìn chung vào toàn văn, nếu dính líu đến bọn họ sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.
Mục Kinh Trập tỏ thái độ chân thành nhất, cuối cùng cũng xem như giải thích rõ ràng, thành công rút lui.
Mục Tuyết và Đường Mặc Linh bị bỏ lại phía sau.
Mục Tuyết nói rằng cô ấy không hiểu lầm, nhưng cô ấy né tránh ánh mắt của Đường Mặc Linh.
Bởi vì trong lòng cô có một cảm giác khó chịu rất kì lạ, trước đây Đường Mặc Linh rất mạnh mẽ, hoàn toàn khác với bất kỳ ai cô từng gặp, cô đã hoàn toàn cảm nhận được sức hấp dẫn của anh.
Đường Mặc Linh, trong lòng cô cao cao tại thượng, lại bị Mục Kinh Trập áp chế như vậy.
Điều này khiến cô hơi khó xử, như thể có thứ gì đó sụp đổ.
Đường Mặc Linh cũng có chút lơ đễnh, không khỏi nghĩ đến lời nói của Mục Kinh Trập rằng tất cả đàn ông trên thế giới này có chết cũng sẽ không tìm anh ta.
Đây là giúp anh giải thích, anh nên vui vẻ nhưng trong lòng lại rất khó chịu.
Đây là coi thường anh sao?
Lần trước là như vậy, lần này lại thế nào?
Cả hai người đều lơ đãng và có chút không vui.
*****
Sau khi Đường Mặc Linh bị khống chế, mấy đứa trẻ rất muốn học võ thuật, thậm chí chúng còn có ý tưởng học võ, nói rằng chúng sẽ đến Trường phái của Thiếu Lâm Tự để học chăm chỉ và trở thành cao thủ nếu có cơ hội.
Ai mà không có giấc mơ Thiếu Lâm Tự trong lòng, Mục Kinh Trập không nói gì, còn khuyến khích chúng sau này có cơ hội liền đi một chuyến.
Đi nhiều một chút, có thể biết thêm nhiều kiến thức, đến lúc đó coi như đi du lịch.
Hai ngày sau, Mục Kinh Trập mang theo một túi lớn đầy hàng hóa cùng Lý Chiêu Đệ, người đang đi chợ bán bánh bao, ra ngoài trước khi trời sáng.
Khi đến thị trấn, trời vừa rạng sáng.
Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng dựng một quầy hàng, trước khi trời sáng đến huyện rồi lại vào đến thành phố.
Chuyến đi trong thành phố diễn ra suôn sẻ, hàng hóa được vận chuyển ra ngoài, đơn đặt hàng được bổ sung, một ông chủ từ ngoại thành còn giới thiệu thêm một mối khác cho cô.
Nói xong lại đi mua hàng, chuyến này có thể nói là thu hoạch bội thu.
Vội vã về lại thị trấn đã chập tối, cô vội vã về nhà với Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng.
Ngày hôm sau, Mục Kinh Trập xem xét hàng hóa, đưa theo Thiệu Trung đến cửa để tuyển người làm.
Bây giờ cuộc sống của mọi người đang dần được cải thiện, có tiền dư mua đồ trang sức, hoa cài đầu, càng đi đến nơi phát triển càng tốt, lợi dụng chỗ xuyên sách cô càng có thêm thuận lợi, hoa cài đầu của cô bán rất chạy nên đơn hàng chắc ít nhiều sẽ có trong thời gian tới.
Tình huống như vậy, một mình cô làm không được, còn phải tìm người cùng làm.
Đây không phải là vấn đề, nhiều cô gái và các người vợ trong thôn đều giỏi may vá, có thể tìm họ làm việc đưa tiền, đôi bên đều có lợi.
Mục Kinh Trập đã nghĩ đến một vài ứng cử viên, trước tiên tìm ba người giúp đỡ, sau đó sẽ xem xét sau.
Lần này, cô không chỉ mua vải làm hoa cài đầu mà còn mua những vật liệu khác như hạt cườm, cô muốn thử làm trang sức.
Dây chuyền, vòng tay, bông tai và nhẫn, cô đều muốn thử.
Việc tìm người của Mục Kinh Trập diễn ra suôn sẻ, người cô tìm đều là người tốt trong thôn lại còn chăm chỉ, nghe nói tiền sẽ trả từng phần, sẽ giải quyết ngay trong ngày, mặc dù còn nghi hoặc nhưng tất cả họ đã đến.
Việc sản xuất thô và chế tạo bắt đầu.
Mục Kinh Trập chủ yếu tập trung vào thiết kế màu sắc và cắt, sau đó sẽ đưa cho ba người kia làm.
Thời gian còn lại, Mục Kinh Trập tiếp tục dạy Thiệu Đông và Thiệu Tây đang học ở nhà, nói chung là khá bận rộn.
Bất quá trong nhà sôi nổi cũng tốt, Thiệu Trung sẽ cảm thấy can đảm hơn một chút.
Hai ngày đầu, trong thôn không ai biết Mục Kinh Trập và những người khác đang làm gì, họ chỉ nhìn thấy ba người luôn đến nhà Mục Kinh Trập, sau đó họ mới biết rằng họ đến nhà Mục Kinh Trập để giúp làm đồ trang sức cài tóc.
Mọi người đều nghi ngờ, nhưng số tiền mà ba người họ nhận được là tiền thật, tiền mặt cho mỗi ngày.
Nhất thời Mục Kinh Trập trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi trong thôn, mọi người đang nói về những bông hoa cài đầu cô làm, nhiều người cũng đến hỏi thăm, muốn xem họ có thể làm được không.
Mục Kinh Trập tạm thời từ chối, nói cô cũng không chắc chắn.
Sau khi làm việc vài ngày, Mục Kinh Trập lại lên đường đến thành phố trước bình minh, nhưng lần này không quay lại.
May mắn thay, Mục Kinh Trập đã nói trước rằng điều này có thể xảy ra, Thiệu Kỳ Dương cũng ở nhà.
Ngày hôm sau, Thiệu Kỳ Dương thấy trời đã xế chiều mà cô vẫn chưa về, không khỏi đi ra ngoài.
Cuối cùng, anh nhìn thấy Mục Kinh Trập với đầy những gói hàng trong thị trấn.
"Thật tốt khi cậu đến đón tôi, nếu không tôi thật sự không biết làm sao trở về."
Sức lực thì tốt, nhưng đồ lại quá nhiều không thể cầm hết bằng hai tay.
"Cái gì đây?"
"Hàng về." Mục Kinh Trập mặt đầy mồ hôi, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, "Lại có một đơn đặt hàng lớn."
Lần này không chỉ là bông hoa cài đầu, những chiếc dây chuyền cô mang đến lần này cũng cháy hàng, có đơn đặt hàng còn được đặt cọc.
Mục Kinh Trập cảm thấy rằng mình có thể kiếm được một khoản nhỏ.
Thiệu Kỳ Dương mượn một chiếc xe đạp, cùng với Mục Kinh Trập mang đồ về nhà.
"Nếu thuận lợi, sau lần giao hàng này, có thể mua một chiếc xe đạp. Mua xong cậu làm gì cũng thuận tiện, ngồi đạp cũng có thể gửi thư."
Thiệu Kỳ Dương sửng sốt, "Ý chị là chị mua nó?"
"Không, ý tôi là, cậu có hứng thú mua xe cùng nhau không? Bây giờ tôi mua trực tiếp có chút khó khăn, cậu cũng vậy. Sao không mua chung một chiếc trước, rồi mua chiếc khác sau."
Chiếc bàn tính nhỏ của Mục Kinh Trập kêu lạch cạch.
Thiệu Kỳ Dương nghe xong có cảm giác khác, giống như hai người cùng nhau làm việc chăm chỉ vì gia đình nhỏ này, sau đó cùng nhau mua một chiếc xe đạp.
Đây là hình ảnh vợ chồng mà anh mơ tưởng đến trong tương lai.
Lại được tái hiện bởi Mục Kinh Trập.
"Được." Anh đồng ý, nhanh một chút, muốn gió làm mát khuôn mặt nóng rần.
Sau khi mua hàng lần này trở về, Mục Kinh Trập đã tìm một cô gái khác để làm cùng.
Với bốn người, cô ngoại trừ việc lúc đầu dạy thiết kế, về sau không còn tự mình làm.
Nói thế nào cũng là rất bận rộn, thỉnh thoảng mới có thể bình tĩnh thiết kế vào ban đêm.
Bốn người phụ nữ đến nhà cô làm việc hoàn toàn không làm việc nhà, người nhà giúp giặt quần áo, cơm nước xong người nhà gọi vào, mỗi ngày rạng sáng đều đến làm việc, rời khỏi công việc vào ban đêm.
Đây không phải là một nhà máy nhưng lại trông giống như một nhà máy, bởi vì có quá nhiều người đến xem, Mục Kinh Trập chỉ có thể tạm thời đóng cửa.
Vì có Mục Kinh Trập và bốn người phụ nữ mỗi ngày kiếm tiền nên bầu không khí của người trong thôn có chút thay đổi.
Mọi người đều muốn kiếm tiền, bọn họ đều mong muốn Mục Kinh Trập tuyển thêm nhiều người hơn.
Ban đầu, Mục Kinh Trập, người có tiếng xấu trong làng, trong nháy mắt đã trở thành một nhân vật rất nổi tiếng.
Sau khi Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Dương mua lại xe đạp, bầu không khí lên đến đỉnh điểm.
Thời gian này thật ăn nên làm ra, nó hoàn toàn khác với những ngày đau khổ sau khi phân gia mà mọi người vẫn nghĩ.
Mọi người đều cười nhạo Triệu Lan và Thiệu gia đã vội phân gia, nếu không phải phân gia thì đã giàu có rồi.