"Anh Hải? Anh không sao chứ?"
Thiệu Kỳ Hải lắc đầu, "Không sao, đám nhóc Tiểu Đông thế nào rồi, còn tốt chứ?"
Sau khi bị thương hơn một tháng, Thiệu Kỳ Hải đã hồi phục rất nhiều và có thể ra khỏi giường.
Người đàn ông tóc ngắn Giang Phong luôn đi theo Thiệu Kỳ Hải, anh ta đã sớm hoàn toàn bình phục.
Cho nên anh ta đã thay Thiệu Kỳ Hải đi một chuyến về thôn Đại Đông để nghe ngóng về tình hình của mấy đứa nhỏ Thiệu gia.
"Em đi hỏi thăm một vòng, chị dâu ở nhà chăm sóc bọn nhỏ, hình như con gái của anh có một lần bị bà nội đem cho người ta, chính là chị dâu đưa người trở về."
Sắc mặt Thiệu Kỳ Hải tối sầm lại, "Đem Tiểu Bắc cho ai?"
Cho dù có tin tức trở về nói hắn ra đi, cũng chỉ thời gian ngắn ngủi như vậy, làm sao có thể đem Tiểu Bắc cho đi, cũng không phải Thiệu gia không nuôi nổi con cái.
Không nói đến những cái khác, số tiền mấy năm nay hắn liên tục gửi về, chỉ cần sử dụng hợp lí là có thể nuôi được mấy đứa trẻ ăn học.
Làm thế nào mà......
Thiệu Kỳ Hải biết rằng Triệu Lan không tốt như hắn tưởng tượng, nhưng hắn không bao giờ nghĩ đến Triệu Lan sẽ đem Thiệu Bắc cho người khác.
Hơn hết hắn càng không ngờ là Mục Kinh Trập là người đem cô bé trở về, lại còn đang chăm sóc lũ trẻ.
"Cậu nói Mục Kinh Trập còn ở nhà chăm sóc mấy đứa nhỏ, không phải đã về nhà mẹ đẻ rồi sao?"
"Ân, em nhớ tới lời dặn của anh, không dám trực tiếp đi thôn Đại Đông, bất quá tìm được người trong thôn đi chợ, cẩn thận hỏi thăm." Giang Phong khẳng định gật đầu.
Sắc mặt Thiệu Kỳ Hải phức tạp, mọi chuyện quá bất ngờ, mấy tháng từ cõi chết hắn mới tỉnh lại, hy vọng Triệu Lan dù thế nào cũng nuôi mấy đứa con nên đã giao Tiểu Bắc đi.
Kết hôn ngoài ý muốn, vốn cũng đối với Mục Kinh Trập không có bất cứ hi vong nào, vậy mà cô cũng không về nhà mẹ đẻ, lại ở nhà tiếp tục chăm sóc mấy đứa nhỏ, đồng thời đưa Thiệu Bắc trở về.
Hắn nghĩ cô đã về nhà từ lâu.
Cô là cũng nên về nhà đi, bọn họ tuy là kết hôn nhưng thực tế không phải là vợ chồng.
Điều khiến anh ấn tượng nhất ở Mục Kinh Trập là mái tóc, lông mày và đôi môi đỏ mọng, nhưng anh không nhớ rõ khuôn mặt của cô như thế nào.
Khi Thiệu Kỳ Hải định thần lại, anh thấy Giang Phong do dự không nói.
"Còn gì nữa, cậu cứ nói đi, tôi nghe."
"Kỳ thật em cũng nghe được một đoạn tin tức, không biết là thật hay giả, nói là Thiệu gia phân gia, em trai của anh cùng mấy đứa nhỏ ly tán, mẹ của anh cùng anh trai cả của anh ở chung."
Cảm giác đầu tiên của Thiệu Kỳ Hải là vô lý, "Làm sao có thể? Mấy đứa nhỏ thì phân gia kiểu gì?"
Anh cả Thiệu trước đã nói với hắn rằng bọn họ là huynh đệ, xương liền gân cốt, con cái với nhau cũng như huynh đệ, cho dù biết trong lời nói này có chút giả dối, anh ta cũng không thể tách bọn nhỏ ra được đúng không???
Phân gia, bọn chúng sẽ sống ra sao?
Giang Phong sờ sờ cái mũi, "Em nghe nói chính là như vậy."
Nói tới đây, trên mặt biểu tình có chút khó xử, "Anh Hải, em biết tình huống hiện tại của chúng ta không thích hợp để người nhà biết tin tức, sẽ hại bọn họ, bất quá chúng ta cũng có thể gửi một ít tin tức trở về thì sao?, chỉ cần người nhận tin đáng tin cậy là được?"
Thiệu Kỳ Hải nhíu mày, "Không được, bọn họ biết càng ít càng tốt, chờ mọi chuyện giải quyết xong, tôi trở về, bọn họ biết cũng không sao."
Giang Phong rất khó khăn nói, "Chị dâu cũng không được? Hay là anh lặng lẽ nói cho chị dâu?"
Thiệu Khải Hải kỳ quái liếc anh ta một cái, "Cô ấy biết sẽ không tốt."
Thực ra anh cũng không yên tâm, căn cứ phản hồi, Mục Kinh Trập có vẻ khác với ấn tượng trong trí nhớ của hắn, nhưng chuyện quan trọng như vậy, hắn vẫn sẽ không tin cô.
Nếu là Mục Tuyết, hắn còn có thể tin... Nghĩ đến Mục Tuyết, Thiệu Kỳ Hải ánh mắt tối sầm lại.
Cuối cùng cũng không có duyên phận, hiện tại nghĩ lại cũng không có ý nghĩa.
Thiệu Kỳ Hải tâm tình thấp thỏm, mà Giang Phong lo lắng thay cho hắn, "Anh Hải, vợ chồng là một thể, chị dâu biết thì cũng tốt."
"Hôm nay cậu sao vậy? Sao hành xử lạ thế?" Thiệu Kỳ Hải khó hiểu.
"Em... " Giang Phong ủy khuất,"Còn không phải là nghĩ cho anh, anh không nói cho chị dâu, lỡ như chị dâu của em... tái hôn người khác thì làm sao giờ!"
Chị dâu tốt như vậy, anh Hải đã chết, còn giúp nuôi mấy đứa nhỏ không có quan hệ huyết thống với mình, thật là một người tuyệt vời.
Bỏ lỡ rồi ân hận cả đời!
"Anh Hải, mọi người cũng không phải người ngốc, bọn họ biết chị dâu là người tốt nên đương nhiên chiều theo. Có người đã cầu hôn chị dâu, nói là tài xế trong huyện. Người trong thôn đều nói người kia có điều kiện rất tốt, nếu không phải là chị dâu còn nhớ tới anh thì đã tái hôn hôn rồi."
Thậm chí có thể có một đứa con đang ở trong bụng!
Giang Phong trải qua cảm giác 'hoàng đế không vội, thái giám vội vàng', đó mới gọi là hận rèn sắt không thành thép.
Thiệu Kỳ Hải vừa nghe vừa sửng sờ.
Có người cầu hôn Mục Kinh Trập, lại còn là lái xe huyện? Điều kiện tốt như vậy, Mục Kinh Trập không kết hôn?
"Cô ấy thật sự không đồng ý sao?" Thiệu Kỳ Hải không khỏi xác nhận.
"Là không đồng ý, chị dâu đối với anh thật sự rất thâm tình." Giang Phong nghĩ đến cuối cùng cũng sốt ruột, "Anh Hải, anh nhất định phải quý trọng chị dâu."
"Chị dâu vì anh mà không đồng ý, chắc đã phải chịu rất nhiều áp lực. Nếu có một người khác có điều kiện tốt và phẩm chất cũng tốt hơn, cuối cùng chị dâu buộc phải tái hôn thì sao?"
Thiệu Kỳ Hải nhìn vẻ mặt lo lắng của Giang Phong, nuốt lại lời đinh nói rằng cô không thể làm gì về việc tái hôn.
Giang Phi không biết rằng hắn và Mục Kinh Trập đã kết hôn trong một thời gian ngắn, căn bản là chẳng có chút tình cảm nào, đừng nói đến vợ chồng thực sự, Mục Kinh Trập mà tái hôn là việc hoàn toàn bình thường.
Nhưng hắn không dễ dàng nói những lời này với Giang Phong.
Đêm đó, Thiệu Kỳ Hải mất ngủ hoàn toàn.
Đối với những điều Triệu Lan làm, hắn không khó chịu là nói dối, nhưng đó là mẹ ruột của hắn.
Còn có mấy đứa trẻ... Thiệu Kỳ Hải không thể buông tay những đứa trẻ nhất, trước đây hắn chính là nằm trằn trọc nhớ đến chúng nhiều nhất.
Không biết đêm nay có phải Giang Phong đã nói đến Mục Kinh Trập quá nhiều hay không, trong tâm trí hắn lúc này toàn là Mục Kinh Trập.
Hắn không biết cô ấy nghĩ gì, tại sao cô ấy lại thay đổi, tại sao cô ấy ở lại chăm sóc mấy đứa trẻ?
Chẳng lẽ... Giang Phong nói cô rất thích hắn là thật sao?
"Khụ..." Thiệu Kỳ Hải cảm thấy hơi nóng, thầm nghĩ nếu không phải Mục Kinh Trập sẽ tái hôn, khi trở về, hắn sẽ không bao giờ để cô thất vọng nữa.
Nghĩ đến đây, hắn có chút lo lắng, có nên tăng tốc hay không? Nếu không, nếu cô ấy tái hôn thì sao...
Thiệu Khải Hải nhận ra hắn đang suy nghĩ cái gì, liền nghiêm mặt, hắn không vội, chỉ là lo lắng bọn nhỏ.
Hầu hết số tiền trợ cấp mà Thiệu Kỳ Hải được nhận sau khi giải ngũ đều được hắn dùng để giúp đỡ những người chiến hữu, ngoài ra hắn cảm thấy mình không hoàn toàn tàn tật nên công việc được giao đã được chuyển cho những người khó khăn hơn, sau đó quyết định bắt đầu việc kinh doanh riêng của mình.
Các chiến hữu cũng tin tưởng hắn và đến làm việc cùng, sau đó mở một công ty vận tải.
Bởi vì họ có danh tiếng tốt, giá cả lại phải chăng cho nên kinh doanh rất tốt.
Nhưng bọn họ làm ăn phát đạt nên khó tránh khỏi sẽ chướng mắt một số người, vẫn có rất nhiều côn đồ địa phương tìm đến gây rối.
Họ đương nhiên không sợ những côn đồ địa phương như vậy, nhưng sau đó họ đã xảy ra chuyện.
Việc này có một số thế lực nhúng tay vào, cứ nhắm mắt làm ngơ thì sẽ qua, nhưng không có cách nào qua được, tăng thêm người cũng không bỏ qua, mãi về sau mới gặp sự cố.
Sự việc vẫn chưa kết thúc, nguy hiểm vẫn còn, đó là lý do tại sao Thiệu Kỳ Hải bị thương nặng và bất tỉnh, nhưng có thông tin cho rằng hắny đã chết.
Đây cũng là biện pháp cuối cùng, cái chết của Thiệu Kỳ Hải sẽ an toàn hơn.
Khi đó hắn gần như đã chết, ai cũng nói rằng không có cách nào để cứu được.
Thật bất ngờ, hắn sống sót.
Bất quá ngay cả khi sống sót, hắn không thể quay lại cho đến khi mối nguy hiểm được giải quyết.