Nghe Thiệu Trung nói chuyện, đôi mắt của Thiệu Kỳ Hải đỏ lên: "Được rồi, Tiểu Trung, từ giờ ta sẽ gọi con là Tiểu Trung, con thực sự có thể nói chuyện, quá tốt rồi."
Chính tai nghe được Thiệu Trung nói chuyện, hai mắt của Thiệu Kỳ Hải đỏ ngầu, vươn tay muốn ôm lấy cậu bé mà khóc, nhưng tay vẫn không chạm được tới người, Thiệu Trung lách qua một bên trốn sau lưng Mục Kinh Trập, ôm chặt lấy chân Mục Kinh Trập, cảnh giác nhìn hắn.
Thiệu Kỳ Hải lại lúng túng lớn, Mục Kinh Trập cũng có chút bất lực, vội vàng đẩy Thiệu Đông, muốn Thiệu Đông lại ôm Thiệu Kỳ Hải để giảm bớt sự khó xử.
Thế nhưng một đứa trẻ luôn hiểu chuyện, ngoan ngoãn và biết đối nhân xử thế như Thiệu Đông. Hiếm khi không chịu nghe lời Mục Kinh Trập, cậu không hề nhúc nhích, lúc Thiệu Kỳ Hải lại kéo, cậu còn né tránh, mà trên mặt Thiệu Tây và Thiệu Nam cũng bày ra một vẻ lạnh nhạt, Thiệu Bắc thì ít biểu lộ hơn, nhưng cô bé vẫn luôn cúi đầu không nhìn hắn.
Trước đây Thiệu Bắc sẽ không bao giờ làm như thế, lúc nào cũng là người đầu tiên chạy đến ôm hắn, mang đến cho hắn sự ấm áp vô hạn.
Cảm xúc trên khuôn mặt Thiệu Kỳ Hải đông cứng lại, hắn phải thừa nhận thực tế một lần nữa: mấy đứa trẻ dường như đang có ý kiến với hắn.
Bọn chúng quá lạnh lùng, thấy hắn trở lại cũng không có kinh ngạc, hắn cẩn thận nghĩ lại, bọn trẻ hình như đã cư xử như thế từ khi hắn xuất hiện.
Những người khác một là bị hù, hai là sợ hãi, nhưng bọn trẻ giống như không có gì phải ngạc nhiên, giống như không phải hắn hơn một năm từ cõi chết trở về, mà là tùy tiện đi một chuyến du lịch trở về.
Mà chuyện đi này lúc trở về lại không hề được hoan nghênh, như thể hắn đã làm điều gì đó tồi tệ và quay trở lại, cho nên bọn trẻ nhìn hắn rất lạnh nhạt, không có chút bất ngờ.
Thiệu Kỳ Hải buộc phải bình tĩnh lại, hắn bây giờ cũng không thể đoán ra chuyện gìc, cuối cùng, hắn quay sang Mục Kinh Trập để cầu giúp đỡ, muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Mục Kinh Trập cũng nhận thấy Thiệu Đông và những người khác không bình thường, trước đây cô còn nghĩ rằng bọn trẻ sẽ mất bình tĩnh khi nhìn thấy Thiệu Kỳ Hải đột nhiên sống lại từ cõi chết, nhưng thái độ của chúng lần này thực sự không đúng lắm.
"Tiểu Đông, con sao vậy?" Mục Kinh Trập cúi người hỏi Thiệu Đông, cẩn thận nhìn bọn nhỏ: "Có phải là cha đột nhiên quay về nên con sợ không? Hay là có chút tức giận?"
Cô đoán bọn nhỏ là bởi vì Thiệu Kỳ Hải giữ bí mật mà tức giận, Thiệu Tây cong miệng định nói điều gì đó, nhưng lại thấy Thiệu Đông liếc mình một cái.
Sau khi Thiệu Đông ngăn Thiệu Tây lại, cậu nhìn Mục Kinh Trập, vẻ mặt dịu lại: "Có một chút, chỉ là tụi con nhất thời vẫn chưa kịp định hình."
Cậu ngừng một chút: " Mẹ, chúng con có thể nói chuyện với ông ấy? "
Cậu không muốn Mục Kinh Trập nghe thấy những lời nói quá xấu xa, sớm muộn gì cũng phải đối mặt nói rõ, vậy thì bọn chúng nên nói rõ một lần với Thiệu Kỳ Hải, cũng không kéo Mục Kinh Trập vào trong, làm cho cô khó xử.
Mục Kinh Trập ngay lập tức gật đầu: "Được, vậy các con nói chuyện đi, nhớ giải thích rõ ràng mọi chuyện. "
Mục Kinh Trập nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu làm rõ chuyện của cha con bọn họ, nhưng cô không nhận ra rằng Thiệu Đông đã nói 'ông ấy' chứ không phải 'cha'. Kể từ khi Thiệu Kỳ Hải xuất hiện, bọn chúng chưa từng gọi một tiếng cha.
Ánh mắt của Thiệu Đông dừng trên người Thiệu Kỳ Hải, sự bình tĩnh và trầm ổn trong mắt cậu không hề phù hợp với lứa tuổi.
Chuyện vừa xảy ra vừa rồi khiến bọn chúng hiểu được rằng chúng vẫn còn quá nhỏ, mọi người sẽ nghĩ rằng mọi thứ họ nhìn thấy đều do Mục Kinh Trập dạy chúng.
Nhưng những gì mẹ dạy chúng luôn là tốt, những lời dạy của mẹ là những điều có lợi cho chúng cả đời. Còn những điều không tốt, chúng đã học được từ kinh nghiệm của chính mình và từ người ngoài, nhưng không ai có thể biết được những điều này.
Nếu như vậy thì không thể để mẹ nhìn thấy được, e rằng Thiệu Kỳ Hải cũng nghĩ như vậy, vì vậy bọn chúng đã để mẹ ra ngoài và tự mình nói chuyện.
Thiệu Đông quyết đoán nhìn về phía các em của mình: "Chúng ta nói chuyện đi. "
Thiệu Đông không nhiều lời, nhưng mấy đứa em nhìn Thiệu Đông, đại khái đã hiểu ý của cậu, không cam lòng buông tay Mục Kinh Trập ra.
"Vậy các con với cha nói chuyện vui vẻ nha."
Mục Kinh Trập nói xong ngẩng đầu lên, thấy Lý Chiêu Đệ đang liều mạng vẫy tay với cô ở cổng, Mục Kinh Trập suy nghĩ một lúc rồi đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Thiệu Kỳ Dương, Mục Kinh Trập nhìn thoáng qua, nghĩ rằng anh em họ nên có chuyện muốn nói nên cô cũng không nhiều lời.
Khoảng không còn lại dành cho mấy đứa bé và Thiệu Kỳ Hải, để cho bọn họ thuận tiện nói chuyện, cô cũng cần tiếp nhận tốt tin tức giật gân này, rồi nghĩ đến việc sắp xếp các kế hoạc tiếp theo.
Sự trở lại của Thiệu Kỳ Hải đã làm đảo lộn mọi kế hoạch của cô.
Lý Chiêu Đệ kéo Mục Kinh Trập qua một bên, vừa giúp cô chỉnh lại những góc quần áo bị Thiệu Đông và những người khác làm nhàu nát, vừa lo lắng hỏi: "Không phải Thiệu Kỳ Hải đã chết sao? Tại sao nó lại đột nhiên quay lại? Kinh Trập, tiếp theo phải làm như thế nào?"
"Gượm đã!" Mục Kinh Trập kéo Lý Chiêu Đệ: "Nào mẹ, chúng ta qua bên đó nói chuyện."
Thiệu Đông nhìn Mục Kinh Trập đi ra ngoài, thấy chú Thiệu Kỳ Dương vẫn ngẩn người ở trong sân, cậu quay đầu bước vào trong.
"Chúng ta vào trong ngồi xuống nói chuyện đi." Nói một câu, khí thế đàm phán của Thiệu Đông ngút trời, bộc lộ ra bộ dáng của chủ nhà.
"...Được." Thiệu Kỳ Hải vô thức trả lời, quay đầu muốn ôm Thiệu Trung, nhưng cậu bé lại quay đầu đi theo nắm tay Thiệu Bắc.
Nhìn bóng lưng của bọn trẻ nắm tay nhau, Thiệu Kỳ Hải cảm thấy nhẹ nhõm và còn có chút tò mò.
Quan hệ giữa bọn trẻ rất tốt, Thiệu Đông và những người khác trước đây không quan tâm nhiều đến Thiệu Trung, hắn đã nói nhiều lần nhưng cũng không có tác dụng, lần này hắn quay trở về, mối quan hệ của bọn trẻ trông rất tốt.
Mà cả người Thiệu Trung cũng thay đổi rất nhiều, có thể nói chuyện, nhìn qua đã mạnh dạn hơn rất nhiều, không còn rụt rè như trước.
Thiệu Kỳ Hải đang ngồi trước mặt mấy đứa trẻ, vừa định nói chuyện đã nghe Thiệu Đông nói: "Người trở về như này, vậy còn vợ con mới thì như thế nào? Hay là người lại bỏ rơi chúng?
Câu nói đầu tiên của Thiệu Đông đã đầy mùi trào phúng, nghĩ thầm có lẽ cha cậu đã nhìn thấy bọn cậu trên TV và hối hận giống như đám người Triệu Lan, cho nên mới quay về.
Trước đó bọn trẻ rất tức giận, muốn làm Thiệu Kỳ Hải hối hận, nhưng là hối hận quá nhanh đúng không? Làm sao có chuyện hối hận rồi quay trở về.
Thiệu Kỳ Hải hoàn toàn sửng sốt: "Vợ con mới là cái gì?"
Thiệu Tây không nhịn được trả lời: "Đương nhiên là vợ mơi và con mới của ông, đừng cố gắng phủ nhận nó, chúng tôi đều đã thấy, cũng sớm biết rằng ông vẫn chưa chết, nhưng không nghĩ tới ông còn có mặt mũi trở về."
Khóe miệng Thiệu Nam giật một cái, nói: "Tại sao ông lại tự nguyện trở về? Hay là vì vợ mới con mới không cần ông nữa?"
Thiệu Kỳ Hải sững sờ: "Con... các con đang nói cái quái gì vậy? Ta không có vợ con mới, ta chỉ có mỗi các con, lúc trước ta buộc phải giả chết vì tình huống đặc thù, Tiểu Tây, con thấy ta ở đâu?"
Trong đầu Thiệu Kỳ Hải bây giờ tràn ngập dấu chấm hỏi, cảm thấy mình còn oan hơn cả Dou E*.
( 竇娥:Cái tên nhân vật này tui chưa biết dịch ra như nào hết, nhưng đây là một nhân vật trong vở kịch được viết dưới triều đại nhà Nguyên của Trung Quốc, tên tiếng anh là 'The Injustice to Dou E' hoặc 'Snow in Midsummer'. Mọi người có thể thử tìm hiểu nha, nó khá là hay ấy.)
Thiệu Tây thuận miệng giải thích những gì cậu thấy ở chợ đem hôm ấy, thời gian trôi qua cũng chưa lâu, Thiệu Kỳ Hải vẫn nhớ rõ tình hình lúc đó, hắn thở dài rồi giải thích.
"Hóa ra là lúc đó. Đó không phải là vợ và con mới của ta."
Thiệu Kỳ Hải giải thích, nhưng Thiệu Tây và những người khác nhìn hắn như kiểu cứ bịa tiếp đi'.