Ngay khi Lý Chiêu Đệ nói điều này, Thiệu Đông và những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm và gật đầu, người xem xung quanh cũng phải bị thuyết phục, ánh mắt kỳ quái lập tức đổ dồn về phía Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân.
Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân đỏ mặt tía tai, nhất thời không thể phản bác, bởi vì không thể phủ nhận rằng bây giờ Mục Kinh Trập đã thực sự kiếm được tiền, không ai có dũng khí đứng lên phản đối việc nói cô là người giàu nhất trong thôn.
Vì vậy Thiệu Kỳ Vân chỉ có thể cười nhạo một tiếng, nói: "Đừng có khoe khoang như vậy, chỉ là tốn có chút tiền, bây giờ một mình chị ta có tận mấy đứa trẻ kiếm ra tiền, chị ta còn cần tiêu cái gì nữa? Hơn nữa chị ta tiêu tiền cho tụi nhỏ cũng chỉ vì sau này sẽ thu lại được..."
Thiệu Kỳ Vân muốn chửi bới thêm, nhưng Thiệu Nam và những người khác không thể nghe nổi nữa.
"Đủ rồi!" Thiệu Nam không thể nhịn nỗi, cắt ngang lời nói của Thiệu Kỳ Vân: "Cô là cái quái gì mà dám ở đây bình phẩm người khác, còn về hút máu, cô mới là kẻ hút máu, cô cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc sao? Khuôn mặt thật của nhà các người, lẽ nào mọi người lại không biết?"
Thiệu Nam cười một tiếng: "Thu hồi lại bộ mặt kinh tởm của các người đi, hôm nay tôi nói rõ cho các người biết, mặc kệ các người tốn bao nhiêu tâm tư công sức, bọn tôi cũng không theo các người trở về."
"Cũng đừng nghĩ đến việc bôi xấu mẹ của tôi, bọn tôi sẵn lòng tiêu tiền cho mẹ, tiền do bọn tôi kiếm ra thì bọn tôi sẽ tự quyết, dù cho mẹ không lấy cũng không tới lượt các người, đừng lãng phí thời gian ở đây đoạt bọn tôi về nữa, tôi nói rõ luôn là bọn tôi không hề muốn! Không muốn cùng các người trở về, càng không muốn nhận các người!"
Thiệu Nam vừa mở miệng, sức chiến đấu đã được triển khai hoàn toàn, nó khiến Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân tức giận vô cùng, Triệu Lan muốn mắng chửi nhưng đã bị Thiệu Kỳ Vân nhanh tay cản lại.
Đã đến nước nỳ rồi không thể bốc đồng, cô ta nén giận, bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu Nam, cô lo lắng con sẽ trở thành bộ dạng này nên mới muốn đem con về nhà nuôi nấng."
"Con xem trước kia con ngoan ngoãn lễ phép biết bao nhiêu, bây giờ nhìn lại bộ dạng này của con có nơi nào giống một đứa trẻ, đều bị Mục Kinh Trập dạy hư mất."
Sau khi nói xong, Thiệu Kỳ Vân nhìn mọi người: "Mọi người cũng thấy rồi đấy, chuyện còn hơn thế nữa, đứa nhỏ này bị cả nhà Mục Kinh Trập dạy hư mất rồi. Trong thôn không ai biết không biết danh tiếng của Lý Chiêu Đệ và Mục Kinh Trập, trẻ con gặp tốt học tốt, gặp xấu học xấu, về sau sẽ thành dạng gì đây?"
Thiệu Kỳ Vân nói xong cũng đợi mọi người gật đầu tán thành, nhưng chờ mãi cũng không thấy gì, cô ta khó hiểu, Triệu Lan bên cạnh gấp gáp kéo tay áo của Thiệu Kỳ Vân: "Đã qua lâu rồi."
Thiệu Kỳ Vân không ở thôn Đại Đông, vì vậy cô ta Không biết rằng hình tượng của Mục Kinh Trập và Lý Chiêu Đệ đã thay đổi, đặc biệt là sau những gì xảy ra với bà Mục lần trước, muốn sử dụng hình ảnh người phụ nữ đanh đá sẽ không được nữa.
Lời nhắc nhở của Triệu Lan, mặc dù Thiệu Kỳ Vân vẫn không hiểu, nhưng cô ta phản ứng rất nhanh, lập tức nói thêm: "Mọi người còn chưa biết đâu, Thiệu Nam lúc trước còn uy hiếp mẹ tôi, nói nếu lại đắc tội thì bọn chúng sẽ phóng hỏa, hạ độc, giết người. Còn nói là dù sao nó vẫn còn nhỏ, cho dù giết người phóng hỏa cũng không cần ngồi tù. Mọi người nghe xem có đáng sợ không cơ chứ? Nếu dựa theo lời nó nói, thôn chúng ta coi như tiêu rồi."
"Tôi nghe mẹ nói xong liền rất sợ hãi, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, mấy đứa nhỏ nhất định sẽ bị Mục Kinh Trập dạy cách giết người, phóng hỏa cho nên mới phát sinh chuyện ngày hôm nay. Mặc dù hiện tại tôi bị xem là kẻ ác, nhưng bọn trẻ là máu mủ của anh trai tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn bọn chúng bị hủy hoại được."
Phóng hỏa, người là hai cụm từ rất mẫn cảm, người trong thôn nghe vậy cũng có chút động lòng, thất thần nhìn nhau.
"Có thật hay không? Thiệu Nam, cháu thật sự nói như vậy sao?"
"Không phải chứ, nếu là thật thì quá đáng sợ? Mới bây lớn đã có tư tưởng giết người phóng hỏa, còn nói không cần ngồi tù. "
Cách mọi người nhìn bọn trẻ đã thay đổi ngay lập tức, đặc biệt là nhìn về đứa trẻ Thiệu nam.
Mục Kinh Trập thấy không ổn, vội vàng nói: "Thiệu Kỳ Vân, đừng cố cắt nghĩa. Rõ ràng là Triệu Lan nhìn thấy bọn trẻ Thiệu Nam kiếm ra tiền nên muốn cướp về lại. Tiểu Nam chỉ nói rằng nếu quay lại cùng bà ấy rồi cũng sẽ bị ngược đãi, đến lúc đó bất đắc dĩ sẽ làm ra chuyện như vậy, cô..."
"Đó là những gì tôi muốn nói." Thiệu Kỳ Vân cắt ngang lời Mục Kinh Trập, trực tiếp nhìn về phía Thiệu Nam: "Thiệu Nam, con tự nói đi, con có nói những lời dọa người ấy không? Tại sao còn bé như vậy lại học được mấy cái điều ngồi tù, là ai đã dạy con?"
"Không ai dạy cả, là tôi tự xem sách học!" Thiệu Nam phản ứng lại, cậu cũng không thể ngờ rằng những lời cậu dùng đe dọa Triệu Lan sẽ trở thành bằng chứng tấn công lại mẹ trong hôm nay.
"Vậy thì ai đã đưa cuốn sách cho con? Còn không phải là Mục Kinh Trập, chị ta đang hại các con, làm sao có thể dạy trẻ con như vậy, cái khác không dạy, lại đi dạy cách giết người phóng hỏa, rồi làm thế nào để không phải ngồi tù..."
"Im đi, cô không được phép nói xấu mẹ tôi!" Thiệu Nam căm hận nhìn Thiệu Kỳ Vân, Thiệu Đông và những người khác cũng vậy.
Thiệu Kỳ Vân hô lên một tiếng rồi lùi về phía sau: "Ánh mắt của bọn con là có ý gì..."
"Lúc trước bọn chúng cũng nhìn tôi như vậy, mọi người xem ánh mắt của bọn chúng đi, có phải rất dọa người hay không? Bọn chúng bây giờ đang muốn giết tôi."
Triệu Lan cuối cùng cũng tìm được cơ hội than thở: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cũng sợ chết khiếp, nhưng nói thế nào cũng là một tay tôi nuôi lớn bọn chúng, bọn chúng lại đối xử với tôi như vậy..."
Thiệu Nam bật cười: "Bà còn mặt mũi để nhắc tới việc đã nuôi lớn bọn tôi như nào à? Ồ, đúng rồi, lúc bà ăn thịt bọn tôi đến canh còn không được húp, bọn tôi đói rét còn phải làm việc, bị ức hiếp mà lớn lên!"
"Từ lúc tôi có nhận thức vẫn chưa một lần được ăn no! Chưa bao giờ được mặc áo mới! Bọn tôi ốm đau, bà đi xin tiền của cha nhưng lại chưa lần nào dẫn bọn tôi đi khám bệnh, để dành tiền mua đồ tốt thức ăn ngon cho bọn Thiệu Phúc, nói bọn tôi bệnh chết cũng đáng đời!"
"Vì để tiết kiệm chút tiền học phí, bà còn không cho bọn tôi đi học, từng việc từng việc bọn tôi đều nhớ rất rõ! Mẹ cũng chỉ mới đến đây có một năm, mấy việc đó mọi người còn nhớ chứ?"
"Đúng vậy, là tôi uy hiếp bà ta, nhưng là bà ấy ép buộc bọn tôi, cha đã không còn, bà ta liền coi bọn tôi là gánh nặng, phân gia với bọn tôi để đỡ vướng víu, vứt bỏ bọn tôi mặc cho có chết cóng hay đói chết, vẫn là mẹ lúc đó đến thu nhận rồi chăm sóc bọn tôi, mẹ để cho bọn tôi ăn ngon mặc ấm, cho bọn tôi tình thương, cho bọn tôi cơ hội để học tập. Cuối cùng bọn tôi mới có thể trải qua một năm yên ấm."
"Gia đình tôi vất vả một năm mới có thể có ngày hôm nay, các người ở bên nhìn thấy bọn tôi có thể kiếm được tiền, lại muốn đem bọn tôi trở về để làm trâu làm ngựa cho các người, muốn đem bọn tôi về khoảng thời gian trước kia, bà nghĩ có ai muốn không? Nếu như vậy, không bằng bọn tôi kéo theo các người xuống chỗ chết, bất kể là hạ độc hay phóng hỏa cũng là cái chết thanh tĩnh!"
Thiệu Kỳ Vân dám đổi nghĩ câu, Thiệu Nam cũng có thể làm được, dù sao thì đó cũng là sự thật.
Khi Thiệu Nam nói ra mấy câu này, người trong thôn đều cảm động, đúng là thời gian trôi qua không lâu, nhưng bọn họ đều nhớ kỹ, đều nhìn thấy ở trong mắt, nếu là bọn họ, có lẽ cũng sẽ lựa chọn giống như Thiệu Nam.