Thiệu Kỳ Dương buồn bực, lại nghe được lời nói của Mục Kinh Trập, khó hiểu trả lời: "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cậu có thấy cô ấy có tốt không, gương mặt của cô ấy vừa nhìn đã thấy rất phúc khí, tôi thấy hai người rất xứng đôi..."
Thiệu Kỳ Dương không nhịn được cắt ngang Mục Kinh Trập: "Tôi đã nói tôi không muốn kết hôn."
"Tại sao?" Mục Kinh Trập có chút lo lắng: "Cô gái kia rất tốt... Hay là cậu vẫn chưa quên được Mục Tuyết?"
Mục Kinh Trập thở dài, nhỏ giọng thăm dò anh: "Cậu còn thích Mục Tuyết sao?"
Lúc trước cô cũng rất mâu thuẫn về vấn đề này, hiện tại xem ra phải tìm cách tác hợp hai người bọn họ?
Thiệu Kỳ Dương vô cùng bất đắc dĩ: "Không phải, tôi không có, tôi không hề nghĩ đến cô ấy, cô đừng nghĩ lung tung."
"Thật không? Vậy tại sao cậu không muốn tìm những người khác?"
Thiệu Kỳ Dương nhìn Mục Kinh Trập, câu nói 'Bởi vì cô' đang muốn bật ra khỏi miệng, thì Thiệu Trung từ ngoài cửa đã chạy vào, cầm một quả hồng trên tay hí ha hí hửng chạy lại chỗ Mục Kinh Trập.
"Mẹ, quả hồng, cho mẹ ăn."
"Quả hồng này ở đâu ra?" Mục Kinh Trập vội vàng bắt lấy Thiệu Trung.
"Chị Lý Phương cho con, nhưng mẹ thích ăn, con cho mẹ nè."
Sau khi quả hồng được hái xuống, được để vào một góc dành ăn vào mùa đông, tuy rằng mùi không quá thơm nhưng lại rất ngọt, ăn vào vô cùng sướng miệng. Quả hồng mà Mục Kinh Trập mua ở thời hiện đại, nhìn bề ngoài thì ngon, nhưng mùi vị thì tệ hơn nhiều.
Mục Kinh Trập sau khi ăn đã rất ngạc nhiên, còn ăn không ít, vì vậy bọn trẻ đều biết rằng Mục Kinh Trập thích ăn quả hồng.
Năm ngoái, phía trước và sau gian nhà của Thiệu Đông có trồng thêm hai cây hồng, mỗi lần bọn trẻ được cho ăn hồng đều không nỡ ăn, liền mang về cho Mục Kinh Trập.
Mặc dù rất cảm động nhưng cũng rất xấu hổ: "Tiểu Trung, con ăn đi. Mấy ngày nay mẹ đã ăn rồi, sau này con nên để mình tự ăn."
"Thật sự không ăn ạ?" Thiệu Trung xác nhận, không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
"Đúng vậy, mẹ không ăn, Tiểu Trung ăn đi, con cũng biết là không thể ăn nhiều, hôm nay mẹ sẽ không ăn." Quả hồng ăn rất ngon, mấy đứa trẻ thật ra cũng rất thích, nhưng chúng vẫn một mực nhường cho cô.
Mục Kinh Trập xoa đầu Thiệu Trung: "Mau ăn đi, nhớ đừng ăn vỏ."
"Vâng." Thiệu Trung ngoan ngoãn đi ra ngoài: "Con sẽ ăn với chị. "
Sau khi Thiệu Trung xuất hiện, sự xúc động của Thiệu Kỳ Dương ngay lập tức bị dập tắt. Mục Kinh Trập nhìn sắc mặt của Thiệu Kỳ Dương và thuyết phục thêm vài câu, đại khái là nếu anh ấy thực sự thích Mục Tuyết, thì có thể tranh thủ thêm một lần nữa, cố gắng hết sức mình, nếu kết quả không thành thì hãy buông bỏ để tìm một người khác.
Thiệu Kỳ Dương nhìn Mục Kinh Trập nói đạo lý, người không biết còn tưởng rằng cô rất thấu tình đạt lý*, nhưng thực tế cô biết... đánh rắm!
( Thấu tình đạt lý: thoả đáng cả về lí lẽ lẫn tình cảm, hợp với lẽ phải, thuận với lòng người.)
Thiệu Kỳ Dương trong lòng không kìm được nói ra những lời thô tục, có thể thấy được anh đã bị chọc giận không hề nhẹ, trước kia anh sẽ vì Mục Kinh Trập mà suy nghĩ lung tung, nhưng sau khi ở cùng nhau một năm này, anh đã hoàn toàn nhìn ra.
Mục Kinh Trập có thể nói ngoài miệng, nhưng thực tế cô chưa bao giờ yêu đương, hoàn toàn không hiểu gì cả, thậm chí cô cũng không có chút kinh nghiệm nhìn người nào cả.
Nếu không cũng không đến nổi bây giờ vẫn chưa nhận ra là anh thích cô, có biết bao người đã nhìn ra, nhưng cô thì hoàn toàn không có cảm giác, như thể điều đó hoàn toàn không thể xảy ra.
Thiệu Kỳ Dương không biết về những kinh nghiệm của Mục Kinh Trập trước khi cô xuyên qua cuốn sách, nhưng quả đắng này, anh đã nếm được rồi!
Cô còn phàn nàn về những người đàn ông thẳng thắn trong thôn, nhưng Thiệu Kỳ Dương lại cảm thấy rằng cô không có quyền chỉ trích những người đàn ông thẳng thắn trong thôn, bởi vì nhìn tới nhìn lui, cô cũng rất giống với một cô gái thẳng thắn.
Cô từng nói đàn ông thẳng thắn là đáng sợ nhất, nhưng việc cô là một cô gái thẳng thắn còn đáng sợ hơn.
Thiệu Kỳ Dương nghe Mục Kinh Trập lẩm bẩm, trong lòng bác bỏ từng cái một, thấy bữa ăn còn phải chuẩn bị, anh đi ra ngoài lấy nhang. Ra khỏi phòng bếp đi ngang qua phòng của Mục Kinh Trập, nhìn thấy đám Thiệu Bắc lăn lộn trên giường Mục Kinh Trập, anh vô thức nhìn thấy áp phích nam minh tinh dán trong phòng cô.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại cảm thấy phiền muộn.
Phòng của cô gái khác trong thôn cũng đều dán những thứ này, nhưng Mục Kinh Trập dán rất nhiều, còn nói chỉ cần dáng dấp đẹp trai sẽ là chồng của cô.
Thiệu Kỳ Dương đôi lúc cảm thấy Mục Kinh Trập rất kỳ quái, nhưng lời cô nói rất đúng, anh vẫn có thể chấp nhận điều đó, cũng có thể bắt kịp mạch não của cô.
Nhưng chẳng phải chỉ cần đẹp trai là chồng cô sao? Vậy tại sao cô không coi anh là chồng của cô? Không phải Thiệu Kỳ Dương tự kiêu, mà là khuôn mặt anh ấy thật sự rất đẹp, đi đâu cũng có thể thu hút ánh nhìn của mọi người, ai ai cũng nói anh ấy không thua kém gì những nam minh tinh kia.
Nam minh tinh cách bao xa, anh lại gần như vậy, thà nhung nhớ anh còn hơn, nhưng Mục Kinh Trập không muốn, chẳng lẽ là bởi vì anh không đủ đẹp trai sao? Hay là do anh chưa có trang điểm, diện đồ?
Thiệu Kỳ Dương thắp nhang xong liền quay về phòng, lấy cửa sổ làm gương vuốt vuốt lại tóc, nhìn đôi giày muốn đổi một đôi, kết quả lại nhìn thấy đôi giày da mà Thiệu Kỳ Hải đã tặng anh trước đó.
Tâm trạng của Thiệu Kỳ Dương chùng xuống ngay lập tức.
Trầm mặc đi lấy nhang và tiền giấy, Thiệu Kỳ Dương chuẩn bị đồ cúng, kéo theo bọn trẻ đi dập đầu với Thiệu Kỳ Hải, còn mang thêm cả đồ ăn ngonn cho anh trai.
"Buổi sáng các cháu còn chưa dập đầu, bây giờ dập đầu với cha đi, để anh ấy trên trời phù hộ cho các cháu."
Đám người Thiệu Đông: "..."
Bọn nhỏ im lặng không phản bác, dập đầu với bài vị của mẹ ruột đặt ở bên cạnh.
Chờ đám người Thiệu Đông rời đi, Thiệu Kỳ Dương nhìn bài vị của anh trai mình, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Anh, em sẽ đối xử tốt với chị dâu, anh đừng lo lắng."
Thiệu Kỳ Dương tràn ngập khó chịu, cộng thêm Đường Mặc Linh ở phía sau cũng đang rục rịch, điều đó càng làm cho Thiệu Kỳ Dương bất an, anh không thể tưởng tượng cảnh Mục Kinh Trập rời khỏi Thiệu gia, gả cho Quý Bất Vọng hoặc một người đàn ông khác.
Thà đánh cược một lần còn hơn tuyệt vọng ở đây và không làm gì cả.
Cho dù thất bại, cho dù Mục Kinh Trập từ nay về sau có thể né tránh anh, anh vẫn phải đánh cược một phen.
Tình cờ là Mục Kinh Trập cũng nghĩ như vậy nên anh đã nghe theo lời thuyết phục của cô và cố gắng hết sức để đấu tranh cho nó.
Mục Kinh Trập đánh chết cũng ngờ tới lời khuyên của cô thật sự có tác dụng, nhưng kết quả lại không giống như cô mong đợi cho lắm.
Thiệu Kỳ Dương nhìn kỹ cái tên Thiệu Kỳ Hải: "Anh, anh cũng sẽ ủng hộ em chứ?"
Nói xong, Thiệu Kỳ Dương không khỏi cười khổ: "Không, không được, em biết rằng anh trên trời nhìn thấy điều này sẽ không vui, nhưng so với người ngoài, anh nên ủng hộ em hơn có phải không? Anh ở trên đó hãy phù hộ cho em nhé."
Bên kia thành phố, trên chiếc xe áp giải tội phạm trở về, Thiệu Kỳ Hải, người đang đi cùng để phối hợp điều tra đã hắt hơi hai lần liên tiếp.
Giang Phong ở bên cạnh lập tức nói: "Anh Hải, đây là có người đang nhớ anh, nhất định đó là chị dâu đang nhớ anh."
Thiệu Kỳ Hải: "...Không phải." Mục Kinh Trập mà có thể nhớ tới hắn mới là lạ, nói ra Thiệu Kỳ Hải cũng chẳng dám tin, nếu là mấy đứa bé nghĩ đến hắn thì còn tạm chấp nhận.
Giang Phong vặn lại: "Anh cũng đã hắt xì rồi, đây là bằng chứng, hắt xì một cái là mắng, hắt xì hai cái là nhớ, anh không biết sao?"
"Không biết." Thiệu Kỳ Hải nói: "Điều tôi biết là nếu hắt xì một lần thì có người đang nghĩ đến mình, hai lần là đang có người đang mắng."
"Không phải một mắng hai nghĩ sao?"
"Là một nghĩ hai mắng."
Thiệu Kỳ Hải vừa trả lời vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày, không biết tại sao, nhưng hắn luôn có một linh cảm xấu.