Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 13: Mượn xe




Triệu Lan không cảm thấy mình sai chút nào.

Mục Kinh Trập trước đó đã lấy tiền từ tiền riêng của bà ta, còn không thể lấy lại được, nhớ tới điều đó bà nghiến răng nghiến lợi, nằm mơ cũng muốn dạy dỗ lại Mục Kinh Trập và lấy lại tiền.

Nhưng Mục Kinh Trập rất thông minh, cửa phòng khóa bất cứ lúc nào, lại có vũ lực, vì vậy bà ta sợ không có hành động gì.

Ngay cả với Thiệu Đông và những người khác, bà ta ngày càng trở nên không thích, Thiệu Bắc là người không thuận mắt nhất.

Cuối cùng, tình cờ nghe được tin từ con dâu lớn rằng có một người nước ngoài muốn nhận con nuôi, hơn nữa hắn ta thích con gái.

Nếu là cháu trai thì chắc không được nhưng cháu gái thì không sao.

Nghe nói rằng gia đình giàu có, lái một chiếc ô tô nhỏ, còn tặng một số 'quà cảm ơn' sau khi nhận nuôi.

Triệu Lan nghe nói như vậy, hiển nhiên sẽ không để vụt mất món hời này, bà ta có thể mang cháu gái đi, tránh được một khoảng nuôi dưỡng, còn nhận được một món quà cảm ơn.

Lợi dụng Thiệu Bắc ở nhà một mình, Triệu Lan đã dụ cô bé ra ngoài.

Thiệu Bắc tuy thông minh nhưng tuổi còn nhỏ chưa biết lòng người hiểm ác, Triệu Lan là bà nội, trước đây bà vẫn chăm sóc bọn chúng nên cũng không cảnh giác như vậy.

Gia đình đưa Thiệu Bắc đi trong một chiếc ô tô, Triệu Lan hài lòng với 'món quà cảm ơn'.

Chỉ là dù sao bà ta cũng muốn thể diện, Thiệu Kỳ Hải ra đi còn chưa lâu, bà lại đem cháu gái cho đi, liền thừa dịp đổ tội cho Mục Kinh Trập, cho rằng cô không chăm sóc con tốt.

Mục Kinh Trập là mẹ kế, cô không tận tâm là bình thường.

Bà nhân cơ hội đem Mục Kinh Trập đuổi về nhà, trước kia giữ người lại không vội đuổi nhà mẹ đẻ chỉ là bà ta không muốn quan tâm đến đám người Thiệu Đông, nhưng hiện tại bà cảm thấy mình vẫn nên đem Mục Kinh Trập đuổi đi bởi vì cô đã nằm khỏi tầm kiểm soát.

Sau khi đuổi Mục Kinh Trập đi, tiền lương của Thiệu Kỳ Dương vẫn phải đưa lại cho bà ta, Thiệu Đông và những người khác vẫn phải quay lại với bà.

Trứng ăn gì, quần áo mới mặc gì đều là tiền của bà ta.

Bà ta tính toán rất tốt, nhưng cuối cùng không ngờ lại bị người khác nhìn thấy, Mục Kinh Trập càng giống phát điên.

"Kỳ Hải, con ở trên trời có thấy không? Nhìn người vợ tốt mà con cưới đi. Nếu không phải vì con rời đi sớm như vậy, để cho ta kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thì ta làm sao làm ra chuyện xấu xa như này được, ta chỉ muốn để cho Thiệu Bắc có một cuộc sống tốt đẹp."

"Mục Kinh Trập, cô ta là cái gì? Cô ta không quan tâm ta là ai, còn đánh ta. Ta là mẹ chồng của cô ta, tôi muốn từ mặt cô ta, tôi không muốn có một người con dâu như vậy, sau này, Thiệu gia có cô ấy thì không có tôi."

Nhìn thấy vẻ mặt buông lỏng của người trong thôn, Triệu Lan muốn tiếp tục, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Thiệu Nam phía sau đám đông.

Giống như một con sói, dường như nó sắp vồ lấy người và ăn thịt người.

Triệu Lan tiếng khóc nghẹn ngào, "Đứa nhỏ này, ánh mắt của ngươi là sao?"

Bà cởi giày ra, hung hăng ném mạnh.

Thiệu Đông kéo Thiệu Nam đi, lạnh lùng nhìn Triệu Lan một cái, quay đầu rời đi.

"Sói mắt trắng*, một đám sói mắt trắng, ta như thế nào đem các ngươi nuôi lớn?"

(白眼狼: bạch nhãn lang, là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo)

Triệu Lan không ngừng chửi rủa, Thiệu Nam cúi đầu xuống, dường như đang nói chuyện với Thiệu Đông, hoặc giống như đang nói với chính mình, "Nếu không tìm thấy Tiểu Bắc, em sẽ giết bà ta,.....em sẽ giết bà ta."

Thanh âm của cậu không lớn, ngữ khí bình tĩnh, giống như đang thuật lại một chuyện bình thường.

Thiệu Đông cúi đầu, "Chú và những người khác sẽ mang em ấy về, chúng ta hãy đợi."

Thiệu Nam ngẩng đầu, "Tìm không thấy thì làm sao?"

"Không." Thiệu Đông lắc đầu, "Bọn họ tìm không được, chúng ta tự đi tìm, anh nhất định sẽ tìm được con bé."

Họ là anh em ruột thịt, sẽ không bớt một ai.

*************

Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Dương chạy đến huyện một cách nhanh nhất.

Chạy đi quá nhanh, mồ hôi nhễ nhại, đôi chân như không còn là của mình, cổ họng như có lửa đốt.

Không kịp nghỉ ngơi liền lao ra bến xe.

Rải rác đầy xe ở bến xe buýt, nhưng không có xe buýt nào đến huyện tiếp theo.

"Cô đến muộn rồi, mỗi ngày chỉ đi một lần, phái đi cũng không đi."

Người lái xe được hỏi là một thanh niên trẻ tuổi và tràn đầy sức sống, tò mò nhìn Mục Kinh Trập, "Làm sao vậy? Cô đi huyện bên cạnh có việc à?"

"Ừm, con tôi bị đưa đến huyện thành, phải đưa trở về, anh có thể đi bằng xe của anh không, thuê xe, hoặc cho tôi mượn xe lái."

Người thanh niên lập tức lắc đầu: "Không, những chiếc xe này của chúng tôi đều có chuyến khởi hành thường xuyên, ngoài ra chúng tôi không thể đi nơi khác. Lại càng không thể mượn xe, đây không phải xe riêng của chúng tôi, là xe công. "

Cô đã hỏi khắp nhà ga, nhưng vô ích, và chỉ có một câu trả lời.

"Làm sao bây giờ?" Thiệu Kỳ Dương lau mồ hôi, "Bây giờ trời đã sáng, bọn họ có xe, đuổi không kịp."

Triệu Lan nói rằng gia đình sẽ rời đi vào lúc rạng sáng hôm nay.

"Có thể làm gì ngoài tìm xe, dù thế nào cũng phải đuổi kịp ".

Mục Kinh Trập nghiến răng, cô rất nhớ chiếc ô tô nhỏ bị hỏng của mình, vô cùng nhớ nhung thời hiện đại.

Ở thời hiện đại, có giám sát, ô tô ở khắp mọi nơi, có thể bắt taxi tốc hành tùy thích, không giống nơi này, một huyện thành không có nhiều ô tô, ngoại trừ xe đạp và xe ba bánh, thì vẫn là xe đạp và xe ba bánh, thậm chí xe máy cũng không có.

"Không, tôi sẽ đến bưu điện mượn một chiếc xe đạp và đạp đến đó." Thiệu Kỳ Dương không còn lựa chọn nào khác.

"Xe đạp quá chậm, đi đến đã không biết mấy giờ rồi."

Mục Kinh Trập lắc đầu, Thiệu Bắc được nhận nuôi bình thường thì không sao, nhưng cô sợ rằng có điều gì đó có vấn đề, sau khi được nhận nuôi, con bé sẽ bị gửi đến một nơi nào đó hoặc sẽ bị làm gì đó, gây ra tổn hại không thể cứu vãn được.

Mỗi phút chậm trễ, Thiệu Bắc có thể gặp phải một tình huống mà họ không thể ngăn cản được.

"Thiệu Kỳ Dương, cậu có biết trong huyện nhà nào có ô tô không? Hoặc có ai có xe máy không?"

Thiệu Kỳ Dương cau mày, "Cô hỏi tôi để làm gì?"

"Phải nghĩ biện pháp, biết trước nói ra."

"Tôi cũng không biết."

Mục Kinh Trập nhắm mắt lại, cô thậm chí không thể nghĩ đến việc nào ngoài đến đồn cảnh sát.

Lần đầu tiên cô ấy không đến đó là bởi vì thời đại này, nếu nhà có quá nhiều con hoặc không thể nuôi dưỡng chúng, có thể cho chúng đi làm con nuôi, Triệu Lan là bà nội, mà cô lại không phải mẹ ruột bọn nhỏ. Chưa chắc có ích hay không, còn làm trì hoãn thời gian.

Đột nhiên, khi trong đầu Mục Kinh Trập lướt qua những lời đe dọa bắt có và những phương thức không thể chấp nhận được khác, cô đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe địa hình đang lái đi cách đó không xa.

"Xe."

Mục Kinh Trập hai mắt sáng lên liền chạy tới, lúc này xe địa hình cũng dừng lại.

Một người bất ngờ và bất ngờ từ bên trong bước ra——Đường Mặc Linh.

Cô dừng lại.

Những người khác có thể không sao, nhưng Đường Mặc Linh, nam chính chuyên trừng trị cặn bã của cuốn sách gốc, có tỉ lệ cao sẽ tiễn cô khi nhìn thấy cô, đương nhiên xác suất mượn xe là bằng 0 hoặc âm.

Nhưng Mục Kinh Trập vẫn tiếp tục tiến về phía trước vì cô không còn lựa chọn nào khác.

"Chào Đường Mặc Linh, tôi là Mục Kinh Trập, anh có nhớ tôi không? Em họ của Mục Tuyết."

Đường Mặc Linh nhìn thấy Mục Kinh Trập.

Vừa nhìn thấy cô, bên dưới vô cớ cảm thấy hơi lạnh, tay phải hình như hơi đau.

Đường Mặc Linh nghĩ về điều đó cảm thấy khó chịu, lần trước còn chưa kịp dạy cho cô một bài học, bây giờ còn dám đến trước mặt anh.

Anh híp mắt, thản nhiên nói: "Vì sao?"

"Chuyện là như vậy, Tiểu Bắc nhà tôi ngoài ý muốn bị người ta mang đi, bây giờ tôi phải đuổi theo đưa con bé về, tôi có thể mượn xe của anh không?"

"Mượn xe?" Đường Mặc Linh hai tay đút túi quần dựa vào trên xe, híp mắt, trịnh thượng nhìn Mục Kinh Trập, "Chỉ với cô ư?"

Mục Kinh Trập: "...."

Rất hay, rất nam chính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.