Quý Bất Vọng bắt chính xác hai chữ anh trai: "Thiệu Kỳ Hải là anh trai của cậu? Anh trai ruột?"
"Đúng vậy, anh biết anh trai tôi? Hai người đã từng gặp nhau?" Thiệu Kỳ Dương hỏi.
"Chuyện đã của mấy năm trước." Quý Bất Vọng vẻ mặt kỳ qái, nhìn Mục Kinh Trập, lại nhìn Thiệu Kỳ Dương: "Thì ra cậu là em trai của Thiệu Kỳ Hải, cậu có bao nhiêu người anh?"
Rồi lại nhìn sang Thiệu Bắc, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: "Chẳng lẽ Tiểu Bắc là...?"
"Phải, đám Tiểu Bắc là con của anh tôi." Thiệu Kỳ Dương khẳng định gật đầu.
Quý Bất Vọng: "..."
Quý Bất Vọng đột nhiên quên mất tiếng mẹ đẻ trong giây lát, anh không ngờ Thiệu Bắc và mấy đứa nhỏ là con của Thiệu Kỳ Hải.
Bởi vì Mục Kinh Trập nói rằng cô không muốn Quý Bất Vọng điều tra mình, cho nên anh cũng chưa có từng có ý định sẽ điều tra cô, mấy đứa trẻ cũng chưa bao giờ nhắc đến tên của Thiệu Kỳ Hải, dẫn đến anh vẫn luôn không biết.
Cho nên thời gian này anh là đang muốn làm cha dượng của mấy đứa con của Thiệu Kỳ Hải?
Tâm trí anh bối rối trong giây lát, Quý Bất Vọng nắm bắt chính xác tin tức, cảm xúc trong nháy mắt đông cứng lại.
"Thiệu Kỳ Hải... anh ấy chết rồi à?" Chồng của Mục Kinh Trập đã đi rồi!
"Anh không biết?" Thiệu Kỳ Dương hỏi ngược lại.
Một câu hỏi tu từ lại là câu trả lời. Quý Bất Vọng sững sờ trong giây lát. Anh đã hôn mê bốn năm, tin tức cũng bị trì hoãn. Anh thậm chí còn không biết rằng Thiệu Kỳ Hải đã chết.
Cũng không tính là quen biết, mà là bởi vì là đối thủ hiếm có cho nên mới nhớ tới nhau.
Trong thời gian anh hôn mê, không có ai đặc biệt đến nói cho anh biết về tình hình của Thiệu Kỳ Hải.
Mãi đến hôm nay, anh mới biết rằng Thiệu Kỳ Hải đã không còn nữa, mà lúc này anh lại để ý cô quả phụ của hắn ta, chờ chực cưới cô về nhà, đồng thời muốn làm cha dượng của con hắn ta.
Quý Bất Vọng có chút rối bời trong giây lát, trong lòng thở dài, cảm giác tội lỗi dâng lên.
Anh không có ý cướp quả phụ của Thiệu Kỳ Hải, là vận mệnh khiến họ gặp nhau, cũng để anh chỉ có thể nhìn thấy Mục Kinh Trập.
Lúc đầu anh không biết Mục Kinh Trập là vợ của hắn, nếu không có lẽ anh đã tự kiềm chế, nhưng bây giờ anh mới biết thì đã quá muộn.
Nghĩ đến đây, Quý Bất Vọng vô cớ cảm thấy chột dạ với Thiệu Kỳ Dương.
Khi Thiệu Kỳ Dương nghe nói rằng Quý Bất Vọng thực sự biết Thiệu Kỳ Hải, trong lúc nhất thời ngoại trừ tức giận ra, anh ấy cũng cảm thấy có chút chột dạ, dù sao bản thân cũng là em chồng, tâm tư cũng...
Hai người hai tâm tư khác nhau, về sau đối với nhau rất thân thiện, nhưng trong khách khí lại có một tia cảnh giác cùng ngượng ngùng.
Bầu không khí trở nên rất kỳ lạ, Mục Kinh Trập ở giữa cũng cảm thấy lúng túng theo.
Nhìn cảnh tượng quỷ dị từ ngoài cửa phòng bệnh, Thiệu Kỳ Hải: "..."
Thiệu Kỳ Hải đến cuối cùng, từ lần chạm mặt lần trước, hắn rất lo lắng cho tình hình của Mục Kinh Trập.
Nhưng sau đó cũng không có thời gian, bởi vì Lão Ngư ngoài ý muốn bị bắt được, bọn hắn lần theo manh mối, hỗ trợ bắt được một lượng lớn người đứng sau.
Mặc dù hầu hết trong đó đã bị bắt, nhưng vẫn có một số đã trốn thoát thành công.
Sau khi Thiệu Kỳ Hải hoàn thành công việc, hắn nhận được tin Mục Kinh Trập và những người khác bị rắn độc tấn công ở nhà, ngay khi nhận được tin, Thiệu Kỳ Hải đã biết những kẻ trốn thoát đã làm điều đó.
Thủ đoạn của lũ người này vô cùng tàn nhẫn, có lẽ chúng cho rằng chính Mục Kinh Trập đã hãm hại Lão Ngư, khiến mọi người sau đó bị bắt, vì vậy chúng phải báo thù cho Lão Ngư và mọi người.
Thiệu Kỳ Hải ngay lập tức hành động, đuổi theo mấy ngày, cuối cùng cũng bắt được người.
Sau bắt xong, hắn rất muốn lập tức đi đến bên cạnh Mục Kinh Trập để bảo vệ cô, nhưng còn có những người khác cần phải chú ý.
Trong số những người trốn thoát, chỉ có hắn và Giang Phong nhìn thấy, cho nên hai người vẫn phải phối hợp với cảnh sát để bắt giữ bọn người kia.
Trong quá trình đuổi bắt, hắn nhận được tin Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc lại bị tấn công, người kia trực tiếp đuổi đến Hải Thành, thậm chí còn dùng thủ đoạn phóng hỏa tàn nhẫn nhất.
Thiệu Kỳ Hải kinh hãi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, nghĩ rằng lần này hắn nhất định phải bảo vệ Mục Kinh Trập, đồng thời chờ những người khác chui đầu vào lưới.
Dựa theo sự hiểu biết đối với đám người kia, chúng sẽ hành động trở lại và sẽ không bỏ cuộc cho đến khi thành công.
Mục Kinh Trập vẫn đang gặp nguy hiểm, tất cả những điều này suy cho cùng đều có liên quan đến hắn, chính vì cứu Thiệu Tây mà cô trở thành mục tiêu trả thù của lũ người đó.
Thiệu Kỳ Hải đến sớm hơn Quý Bất Vọng một chút, nhưng không tiện xuất hiện, chỉ đi theo bảo vệ, liền giả làm y tá trong bệnh viện, canh giữ bên ngoài phòng bệnh của Mục Kinh Trập để xem có bất kỳ kẻ tình nghi nào không.
Hắn cũng muốn lẻn vào xem tình hình của Thiệu Bắc, nhưng chưa kịp hành động, Quý Bất Vọng đã chạy tới, khi nhìn thấy Mục Kinh Trập không nói hai lời liền ôm người.
Thiệu Kỳ Hải hai tay nắm chặt lấy ghế, suýt chút nữa không nhịn được xông vào hung hăng đánh Quý Bất Vọng một trận.
Làm cái gì mà ôm vợ hắn đấy hả!
Thiệu Kỳ Hải không biết mình đã kìm nén như thế nào, đợi một lúc Quý Bất Vọng rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả là chưa kịp thở ra, Thiệu Kỳ Dương lại đến.
Phận em chồng, Thiệu Kỳ Dương cũng không có ôm ấp, nhưng không biết vì sao, Thiệu Kỳ Hải luôn cảm thấy cảm xúc trạng thái của em trai mình có chút kỳ lạ.
Sau đó, Quý Bất Vọng cũng trở lại.
Thiệu Kỳ Hải chỉ nghe những gì họ nói về cái chết của hắn, Thiệu Kỳ Hải nghe đến tê liệt, rất muốn chạy vào nói với bọn họ rằng hắn không chết, hắn vẫn ở đây nhìn bọn họ!
Cuối cùng, Thiệu Kỳ Hải cũng không thể đi vào, nhưng may mắn thay, Quý Bất Vọng và Thiệu Kỳ Dương đã nhanh chóng bị Mục Kinh Trập thuyết phục rời đi.
Thiệu Kỳ Hải lúc này mới thở dài một hơi, thấy trong phòng bệnh chỉ còn lại có Mục Kinh Trập cùng Thiệu Bắc, hắn liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng Thiệu Kỳ Hải nhẹ nhõm vẫn còn quá sớm, sau khi Thiệu Bắc tỉnh dậy, vào nhà vệ sinh.
Đi vệ sinh tất nhiên không thể thiếu bài hát yêu thích, cho nên Thiệu Bắc đã hát lên.
Thiệu Kỳ Hải là lần đầu tiên nghe thấy, không chút chuẩn bị, suýt trực tiếp thể hiện sức mạnh, để lộ danh tính của mình.
Khi Thiệu Bắc quay trở lại, Thiệu Kỳ Hải vẫn còn bàng hoàng, làm sao Thiệu Bắc có thể hát một bài hát như vậy?
Đêm nay, Thiệu Kỳ Hải canh giữ hai mẹ con ở cửa để bảo vệ an toàn cho họ, nhưng vì nghe bài hát ở bên trong, hắn nhịn cười rất khổ sở.
Vì nhịn cười nên bụng hắn đều đau, kìm nén đến run cả người, đến nỗi người khác tưởng rằng hắn có bệnh.
Hắn thậm chí còn không biết rằng các bài hát có thể được hát như thế này, mỗi bài đều kỳ lạ hơn bài trước, và quan trọng hơn, những bài hát này đều do Mục Kinh Trập dạy.
Không biết Mục Kinh Trập nghe những bài hát này ở đâu, hay là tự mình cải biên, nghe giống như là bài hát thật sự.
Nghe trộm càng lâu, Thiệu Kỳ Hải càng cảm thấy mình không hiểu Mục Kinh Trập, không chỉ bởi vì những bài hát này, mà còn bởi vì cuộc nói chuyện giữa Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc, cũng như cách giáo dục Thiệu Bắc.
Đó là những điều mà Thiệu Kỳ Hải đã không làm được và đây cũng là lần đầu tiên hắn biết rằng có thể dạy trẻ con như vậy.
Hắn biết mấy đứa trẻ rất hiểu chuyện, nhưng hắn không ngờ chúng lại có nhiều suy nghĩ như vậy, mặc dù suy nghĩ của chúng có kỳ lạ đến đâu, thì Mục Kinh Trập dường như cũng có thể hiểu chúng, trò chuyện với Thiệu Bắc cũng có thể dạy thêm một số đạo lý và lẽ thường tình.
Nghe thấy Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập đối xử với nhau hết lòng như mẹ con thực sự, Thiệu Kỳ Hải không khỏi mỉm cười.
Hắn có tài đức gì mà có thể cưới được một người tốt như Mục Kinh Trập?
Thiệu Kỳ Hải chưa bao giờ nghĩ rằng một sự thay đổi lớn như vậy có thể xảy ra với một người, hắn cũng không nghĩ rằng mình vào ban đêm như vậy có thể ở đây canh chừng, bảo vệ vợ và con gái mình.
Chờ chuyện này kết thúc, trong tương lai hắn nhất định sẽ bảo vệ gia đình nhỏ của mình.
Bây giờ bọn nhỏ đã có mẹ, chỉ thiếu cha, sau khi cha trở về, gia đình sẽ trọn vẹn, bọn trẻ nhất định sẽ vui vẻ hạnh phúc hơn.