Ban đầu, Mục Kinh Trập không nghĩ sẽ làm tới mức này.
Nhưng Triệu Lan không muốn cho mượn, cô đành phải tự đi lấy.
Chỉ là nếu cô lấy nó, dĩ nhiên sẽ không trả lại.
Một người đã đọc tiểu thuyết như Mục Kinh Trập, biết nơi Triệu Lan giấu tiền, là chiếc lỗ trên tường phía sau cái bể trong phòng bà ấy.
Nó chứa các khoản trợ cấp mà Thiệu Kỳ Hải gửi lại trong những năm qua, tiền xây nhà cũng được lấy từ đây.
Về phần tiền riêng của bà ta, nó được giấu ở mộ của cha chồng.
Cái gọi là tiền riêng của Triệu Lan thực chất là tiền chữa bệnh của Thiệu Trung, cũng như tiền chữa bệnh cho những đứa trẻ khác mà Triệu Lan đã liên tiếp xin Thiệu Kỳ Hải trước đó.
Thiệu Đông và đám trẻ chưa một lần đi khám khi bệnh, nhưng bà ta vẫn luôn đòi tiền, góp gió thành bão thành ra kiếm được rất nhiều tiền.
Triệu Lan đến thăm mộ ba ngày một lần, người trong thôn nói rằng bà không thể quên được ông lão, nhưng thực ra là đang đi xem tiền riêng.
Lợi dụng đêm qua trời tối và gió lớn, Mục Kinh Trập đã đến phía sau núi và lấy tiền riêng của Triệu Lan.
Cô ấy không có tội gì cả.
Tìm bác sĩ cho Thiệu Trung còn tốt hơn gấp trăm lần giữ lại cho Triệu Lan và đám Thiệu Phúc.
Tất nhiên Mục Kinh Trập sẽ không thừa nhận điều đó, Triệu Lan khẳng định là cô lấy.
Hôm nay tình cờ bà kiểm tra tiền riêng, không ngờ lại không còn nữa, mà Mục Kinh Trập còn đưa Thiệu Trung đi khám bệnh.
Nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Triệu Lan hướng ta về phía Mục Kinh Trập đánh tới, "Ngươi còn không thừa nhận, chính ngươi trộm tiền của ta, ta giết ngươi tên trộm này... a..."
Triệu Lan hùng hổ xông tới, nhưng vừa xông lên phía trước liền bị Mục Kinh Trập tóm lấy, không thể động đậy.
Vừa định nhấc chân, Mục Kinh Trập liền dùng sức, Triệu Lan cảm thấy tay mình sắp gãy.
"Thả ra, thả ta ra."
"Vậy thì mẹ chồng, mẹ đã hoàn toàn bình tĩnh lại chưa? Chờ khi mẹ bình tĩnh lại, con sẽ để mẹ đi."
Triệu Lan có thể bình tĩnh lại mới là lạ "Ta giết ngươi..."
Mục Kinh Trập nghiêng đầu, "Tiểu Đông, giúp ta một chút."
Thiệu Đông do dự một lúc, vẫn là tiến lên hỗ trợ.
Trước khi Mục Kinh Trập trở lại, Triệu Lan đã đem chúng ra mắng tơi tả, cực kì máu chó.
Dưới sự chỉ huy của Mục Kinh Trập, tay của Triệu Lan bị cột bằng dây, tiếp đó bị trói vào cột.
Thiệu Đông và những người khác mắt trợn tròn.
Triệu Lan giận đến điên lên.
"Mục Kinh Trập, ngươi chết chắc rồi, hôm nay ta liền cắt bỏ quan hệ với ngươi, ngươi mau cút ra khỏi Thiệu gia..."
Mục Kinh Trập ngoáy lỗ tai, "Bằng không... Lại tìm cái khăn bịt miệng lại?"
"Ngươi dám!"
Mục Kinh Trập chỉ muốn dọa bà ta, không ngờ rằng khi quay người lại liền thấy Thiệu Nam đưa một cái khăn cũ nát đến trước mặt cô.
Mục Kinh Trập: "..."
Tốc độ này.
Nhìn kỹ hơn, cái khăn này hình như dùng để bọn chúng lau chân.
Mục Kinh Trập liếc nhìn Thiệu Nam ngây thơ và ngoan ngoãn, chậc chậc bụng dạ quá đen tối.
Cô khẽ lắc đầu, nhìn về phía Thiệu Tây nói: "Đi kêu thôn trưởng tới đây."
Một tia thất vọng thoáng qua trong mắt Thiệu Nam, đem chiếc khăn cất trở lại.
"Mục Kinh Trập, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi điên rồi, sao có thể trói mẹ chồng ngươi như vậy?"
Lúc này, chị dâu Thiệu từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt kinh ngạc, "Ta vừa mới nghe lại tưởng nhầm lẫn, ngươi làm sao có thể làm như vậy."
Nói xong, không đợi Mục Kinh Trập phản ứng, liền quay đầu nhìn đám người Thiệu Tây, "Các ngươi vừa rồi cứ như vậy nhìn bà nội bị trói? Hay là các ngươi trộm tiền?"
Thiệu Bắc không nhịn được phản bác: "Bọn con không lấy, cũng không biết ở nơi nào."
"Trẻ con không thể nói dối, làm sai chuyện gì cũng phải thừa nhận, tối hôm qua không phải tới phòng bà nội sao? Là tự mình lấy hay là có ai kêu ngươi lấy?"
Chị dâu Thiệu thanh âm không lớn, nhưng nói rất nhanh, nói mấy câu liền đem sự tình khẳng định, vừa mới nói xong thôn trưởng liền đi tới.
Cô ta lập tức quay sang trưởng thôn nói: "Trưởng thôn làm sao ông lại tới đây? Chút chuyện nhỏ này làm kinh động tới ông ư, chính là bọn nhỏ còn chưa hiểu chuyện, không biết đúng sai liền lấy tiền bà nội chúng. Để cho ông chê cười rồi, tôi liền cởi trói cho mẹ."
Thiệu Bắc mặt nóng ran, tức đến đỏ mắt.
Lúc này, một bàn tay đột nhiên chạm vào đầu cô bé.
Thiệu Bắc ngẩng đầu nhìn thấy Mục Kinh Trập.
Cô nhìn chị dâu Thiệu chép miệng 2 cái: "Chị dâu, chị làm gì mà hát hò đóng kịch vậy? Đây là nhà, không phải rạp hát, chúng ta nói chuyện bình thường đi. Hơn nữa, tạm thời đừng mở trói."
Cô nhìn trưởng thôn, "Trưởng thôn, mẹ chồng tôi hình như bị điên rồi."
Trưởng thôn cùng Triệu Lam đang giận dữ quát lớn: "Cái gì?"
"Mẹ chồng tôi không biết vì điều gì kích động. Bà ấy đột nhiên nói rằng tôi ăn trộm tiền của bà, sau đó liền nổi điên muốn đánh tôi. Bà là mẹ chồng, tôi không muốn chống lại, chỉ có thể trói bà ấy, để bà bình tĩnh lại, cũng kẻo để bà ấy sẽ tự làm mình bị thương.
Trưởng thôn chưa kịp nói đã bị Triệu Lan ngắt lời.
"Mục Kinh Trập, ngươi mới giả khùng giả điên. Ngươi ăn cắp tiền của ta, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không trả lại tiền, ngươi chết chắc."
"Mẹ cũng không có tiền, làm sao con ăn trộm được?" Mục Kinh Trập hừ một tiếng, "Hôm qua con mượn tiền mẹ đi khám bệnh cho Tiểu Trung, mẹ cứ nói không có tiền, kết quả là hôm nay nhìn thấy con đưa Tiểu Trung đi khám bệnh liền trách con ăn cắp tiền của mẹ? Đây là logic gì vậy? Mẹ nói con ăn trộm tiền, con còn chưa kể đến mẹ lừa con đâu."
Triệu Lan tức giận đến trừng lớn mắt, "Ta không cho mượn ngươi liền trộm!"
"Con không ăn trộm, tiền là con mượn của mẹ con."
"Phi, ai mà tin được, đó là mẹ ngươi."
Chị dâu Thiệu nói tiếp: "Kinh Trập, em lấy bao nhiêu tiền của mẹ, mau trả lại cho bà ấy."
Bây giờ tiền của Thiệu Kỳ Hải đã không còn, hàng tháng không có ngày nào tốt lành, chị ta cùng Triệu Lan chính là một phe, nhất định phải lấy lại được tiền.
Triệu Lan đáy mắt lóe lên, hung ác nói: "Nếu như ngươi không trả lại tiền cho ta, ta sẽ đến Mục gia đòi lại, trong thôn mọi người đều biết ngươi trộm tiền, Mục gia cư nhiên xuất hiện một tên trộm."
"Người muốn nói cái gì cũng được, sẽ không ai tin." Mục Kinh Trập không thèm để ý, "Trong thôn người không biết Thiệu gia không có tiền, vẫn là câu nói cũ, con nên ăn cắp cái gì trong khi mẹ không có tiền?
"Hay là, mẹ có tiền lại không muốn cho cháu nội đi khám bệnh?"
Triệu Lan thầm nói trong lòng, không bệnh thì khám bệnh gì, liền nghe Mục Kinh Trập đáp trả: "Không thể nào a, mẹ chồng, trước đây người đã nói rất nhiều rằng người sẽ đối xử tốt với con của Thiệu Kỳ Hải, làm sao có thể nỡ không cho cháu trai đi khám bệnh."
Cô bình tĩnh nhìn Triệu Lan, "Làm mẹ kế như con còn mượn tiền đưa nó đi khám. Mẹ là bà nội của nó, có tiền chẳng lẽ lại không muốn đi khám bệnh cho cháu nội sao? Thậm chí cho mượn cũng không nguyện ý? Đó không phải là cầm thú sao? Mẹ chồng, người sẽ không phải là cầm thú sao?"
Bà ta sẽ thừa nhận mình là cầm thú và khăng khăng rằng cô đã ăn cắp tiền của bà ấy, hay thừa nhận rằng bà ta đã hiểu lầm cô vì bà ta không có tiền?
Triệu Lan nhìn Mục Kinh Trập, sắc mặt thay đổi.
Bà ta muốn hét lên đòi tiền, nhưng thấy trưởng thôn nhìn bà như vậy, người ngoài cửa nghe thấy náo nhiệt, bà suýt chút nữa cắn răng không nói ra lời.
Bà cuối cùng cũng biết Mục Kinh Trập sớm đã lên kế hoạch.
Lần đầu tiên Triệu Lan nếm thử mùi vị của kẻ câm ăn phải hoàng liên bắc*.
(Hoàng liên bắc: hay hoàng liên Trung Quốc là loài thực vật thuộc chi Hoàng liên, loài bản địa của Trung Quốc. Tên khoa học là Coptis chinensis; Không mùi, vị rất đắng.)
Triệu Lan đã mất hết tiền, bà còn không thể thanh minh tố cáo tên trộm tiền, lại còn phải chịu uất ức như vậy?
"Ngươi... ngươi... a!" Triệu Lan giận dữ hét lên.
"Ông xem, tôi vừa mới nói mẹ chồng tôi không bình thường." Mục Kinh Trập ung dung nhìn bà ta la hét.
***** Truyện được đăng chính chủ tại Wattpad và TYT************
Khi mọi người rời đi, Mục Kinh Trập thông báo rằng Thiệu Trung cơ thể hoàn toàn không có vấn đề gì, cố gắng chăm chỉ liền có thể nói chuyện, khuyến khích mọi người nói chuyện với Thiệu Trung nhiều hơn, tiếp đó lại kéo Thiệu Đông ra nói chuyện.
Từ trong túi đem ra, Mục Kinh Trập lấy ra số tiền được bọc trong chiếc khăn tay và đưa cho Thiệu Đông.
"Tiền của bà nội con, kỳ thực là ta lấy."
Thiệu Đông: "..."