Xuyên Sách Thành Vợ Trước Cố Chấp Của Tổng Tài

Chương 11




Edit: Cỏ ngáo ngơ

"Là nhất thời bị lừa nên không trả lại một trăm vạn sao Chu Nghi Ninh?" Tôi hỏi thẳng.

"Huyền Huyền, sao cậu lại nói như vậy, chúng ta dù sao cũng là bạn tốt mà?" Gương mặt Chu Nghi Ninh hơi xấu hổ nhưng sau đó mặt cô ta lại dày hơn.

"Nhưng tôi lát nữa phải đến công ty, cậu cứ ở đây là như thế nào?"

Chu Nghi Ninh trên mặt lộ ra lý trí cùng hối hận: "Tôi muốn làm hòa với cậu, Huyền Huyền, tôi sai rồi, cậu cho tôi mượn 5000 vạn đi, nếu cậu không cho mượn sẽ phá sản mất."

"Cậu biết mà, chủ nợ đang đòi nợ tận cửa, tôi bị ép đến mức không biết làm thế nào, nếu hôm nay không trả tiền sẽ bị những chủ nợ kia bức bách đến nhà tan cửa nát!" Chu Nghi Ninh khóc rên.

Tôi chỉ cảm thấy buồn cười: "Nhà cậu tan cửa nát liên quan gì đến tôi? Là tôi gây ra à?"

"Lúc đó chính cậu nói rằng Diệp Thước nhìn thấy thị trường mới ở phía bắc nên tôi mới đầu tư." Chu Nghi Ninh hét lên, trực tiếp đổ lỗi cho tôi.

"Vậy tôi có kêu cậu lấy toàn bộ tiền đi đầu tư không? Tôi có kêu cậu vay tiền để đầu tư không?" Nghe những lời của Chu Nghi Ninh, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.

Cô ta có tư cách gì, ngay từ đầu cô ta đã lợi dụng tôi, nhưng cô ta hoàn toàn không nghĩ đến việc nhận lỗi, khi thất bại thì đổ hết cho tôi.

"Huyền Huyền, bây giờ cậu là người giàu có, chút tiền ấy với cậu không có vấn đề gì. Cậu giúp tôi được không?" Chu Nghi Ninh quỳ xuống trước mặt tôi và bắt đầu đạo đức giả.

"Dù sao chúng ta cũng là bạn thân từ lâu mà? Trước kia cậu theo đuổi Diệp Thước, là tôi giúp cậu. Còn có, cậu xem vết sẹo này là vì cứu cậu, cho dù cậu không xem tôi là bạn tốt nữa, cậu cũng nên nhớ tôi từng cứu mạng cậu."

Vừa nói Chu Nghi Ninh lại kéo tay áo lên, để lộ vết sẹo do đám cháy để lại.

Nếu cô ta không nhắc, tôi thật sự đã quên chuyện đó.

Tôi nhếch môi cười nói: "Chu Nghi Ninh, cô biết chỉ có một mình cô ở đó, ngay từ đầu là cô phóng hỏa, nếu như Diệp Thước đột nhiên tiến vào thì anh ta đã chết từ lâu rồi."

"Cái gì?"

Chu Nghi Ninh vốn đang khóc lóc cầu xin thì im bặt, khuôn mặt cô ta đầy kinh ngạc, như thể cô ta không bao giờ nghĩ rằng Chu Huyền sẽ biết sự thật.

"Còn có lúc trước cô nói dối và tiêu phí rất nhiều tiền, khiến cho tôi trước mặt Diệp Thước bị coi như một kẻ đào mỏ. Lúc trước cũng là cô giựt dây tôi nhảy lầu để bắt lấy Diệp Thước, lúc đó nếu tôi nhẹ dạ một chút thì đã chết từ lâu rồi."

Tôi sắc mặt lạnh lùng trực tiếp nói ra những việc cô ta làm nhiều năm qua.

Chu Nghi Ninh run rẩy, như thể cô ta không ngờ rằng Chu Huyền biết mọi thứ.

"Cho nên lần đầu tiên gặp tôi, em yêu thích tôi nên bị cô ta xúi giục?"

Giọng nói của Diệp Thước vang lên sau lưng hai chúng tôi.

Tôi cau mày, không ngờ Diệp Thước có trí tưởng tượng phong phú như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.