525
Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập đứng dậy, ánh mắt Hoàng đế lại rơi vào trên người Lý Cảnh Tập. Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, dáng người cao thẳng dung mạo tuấn tú, ánh mắt thanh minh như ánh trăng sáng tỏ, nào có một tia hèn nhét như trước kia. Trái tim đột nhiên như bị bóp chặt lại.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để ý đến Lý Cảnh Tập, y nhìn Tiêu Hoài hỏi: "Tiêu ái khanh, đây là chuyện như thế nào?"
Tiêu Hoài nhìn Tứ hoàng tử đang tê liệt trên mặt đất, ôm quyền nói: "Hoàng thượng, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, nữ nhi của thần ở đường phố tấp nập bị kẻ gian bắt đi, thần đuổi theo sau, phát hiện người bắt cóc nữ nhi của thần chính là Tứ hoàng tử. Hắn ta muốn dùng nữ nhi thần để uy hiếp thần, muốn thần giúp hắn ta ngồi lên Hoàng vị, còn nói với thần, hắn đã phái Đoàn Anh Hồng bức vua thoái vị rồi. Đoàn Anh Hồng là thuộc hạ của thần, nếu như Đoàn Anh Hồng thất bại, thần cũng sẽ phải cùng chịu tội."
Tiêu Hoài hung tợn liếc nhìn Tứ hoàng tử, nói: "Thần lo lắng an nguy của Hoàng thượng, cũng tin Hoàng thượng anh minh, mới tóm lấy Tứ hoàng tử, sau đó mang binh cứu giá."
"Không phải.... Không phải..." Tứ hoàng tử nằm liệt trên mặt đất, yếu ớt phủ nhận.
Hoàng đế đương nhiên không tin lời nói của Tiêu Hoài, y nhìn Đoàn Anh Hồng, muốn Đoàn Anh Hồng nói là do Tiêu Hoài chỉ thị. Đoàn Anh Hồng nhận lấy ánh mắt của y, nói: "Định Quốc Công nói...."
"Đoàn Anh Hồng," Tiêu Hoài ngắt lời hắn ta, "Ngươi là một tay ta đề bạt, những năm qua ta không bạc đãi ngươi, cho dù là nhi tử của ngươi ta cũng cố hết sức bồi dưỡng, không ngờ tới ta lại nuôi ra một thứ lòng lang dạ sói như vậy."
Đoàn Anh Hồng nghe hắn nhắc đến nhi tử mình, trái tim thắt chặt lại, lúc này ngoài ngự thư phòng truyền đến một giọng nói, "Cha người không thể chấp mê bất ngộ nữa, chủ soái đối xử với người và nhà chúng ta tốt như vậy, tại sao người lại có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế?"
Đoàn Anh Hồng quay đầu lại nhìn, liền thấy nhi tử mình đang đứng ở cửa ngự thư phòng, hai vị tướng đắc lực của Tiêu Hoài đứng bên cạnh. Còn có gì mà không hiểu, nhi tử và gia đình hắn ta bây giờ chắc chắn đang nằm trong tay Tiêu Hoài.
Lúc này hắn ta mới hiểu được, Tiêu Hoài có lẽ đã biết hắn ta bị Hoàng đế mua chuộc từ lâu, nếu không người nhà mà hắn ta đã chuyển đi từ sớm sẽ không rơi vào tay Tiêu Hoài.
"Đoàn Anh Hồng, ngươi tốt nhất thành thật thừa nhận đi."
Giọng nói của Tiêu Hoài truyền đến, Đoàn Anh Hồng quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cầu xin, nhưng Tiêu Hoài thần sắc bình tĩnh nhìn hắn ta, không cho một chút ám thị. Hắn ta hiểu, nếu không làm theo suy nghĩ của Tiêu Hoài, người nhà nhi tử của hắn ta có lẽ còn có cơ hội sống sót, nếu không.....
"Ta thừa nhận, hôm nay chính là Tứ hoàng tử phái ta bức vua thoái vị."
"Ngươi.... Ngươi đánh rắm.” Tứ hoàng tử chịu đựng cơn đau ở thân dưới, đứng dậy chỉ vào Đoàn Anh Hồng nói: "Phụ hoàng, Anh Hồng này là do Tiêu Hoài phái tới, bọn họ đang diễn kịch."
"Hoàng thượng, thần còn có chuyện cần bẩm báo." Tiêu Hoài tiến lên một bước, liếc nhìn Tứ hoàng tử, nói: "Viên phi có tư tình với Thái sư."
"Ngươi ngậm máu phun người." Tứ hoàng tử gầm lên một tiếng, nhưng Tiêu Hoài bình đạm nói: "Thần có chứng cứ."
Nói xong liền nói về phía cửa: "Đưa người lên."
Một lúc sau, Thái sư đầu tóc bạc phơ bị đẩy vào trong.
Đầu Hoàng đế càng lúc càng choáng váng, ngay cả ánh mắt cũng có chút mờ mịt, cơn tức bị nghẹn trong lòng không tài nào thoát ra được. Thân thể y lắc lư, Tiêu Khang Thịnh vội vàng dìu y ngồi xuống ghế. Tiêu Hoài thấy vậy khóe môi bất giác cong lên.
"Thần..... Thần có tội.” Thái sư quỳ xuống trước mặt Hoàng đế nói.
Hoàng đế nhắm mắt lại, để đầu óc của mình thanh tỉnh hơn một chút, nhìn xuống Thái sư đang quỳ trên mặt đất nói: "Ngươi và Viên phi thật sự có..." tư thông.
Hai từ kia y không nói ra được, y thế nào cũng không ngờ tới trong hậu cung của mình lại có hai vị phi tử tư thông với người khác.
Thái sư dập đầu xuống đất, "Hoàng thượng, thần và Viên phi là.. là quen biết trước khi nàng ấy tiến cung, sau khi nàng ấy tiến cung, chúng ta không hề có…"
"Hừ," Giọng nói của Tiêu Hoài vang lên, "Thái sư, năm đó ngươi muốn hoà ly với vợ cả là vì ai? Các ngươi nếu như chỉ là quen biết, tại sao ngươi lại vì nàng ta mà hoà ly với vợ cả?"
Thái sư run rẩy quỳ trên mặt đất, không cách nào phản bác lại, Tiêu Hoài lại nói: "Vì sao Thái sư lại cố hết sức ủng hộ Tứ hoàng tử? Mấy ngày trước Viên phi trở về nhà, các ngươi gặp mặt xong nói những gì, làm những gì?"
Thái phi quỳ trên mặt đất người run như cầy sấy, Tiêu Hoài lại nói: "Hôm đó Viên phi cũng mời phu nhân của thần tới Viên gia, phu nhân thần nói, Viên phi đang ăn lại ra ngoài, lúc về thay y phục mới, ha ha....."
Hai tiếng ha ha phía sau của hắn mang một ý nghĩa khó tả, Hoàng thượng nhìn Thái sư bằng ánh mắt nhuốm đầy sát ý. Lúc này, Thái sư ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế nói: "Hoàng thượng, thần... thần mặc dù ái mộ Viên phi, nhưng thần chưa cùng nàng ấy có… tiếp xúc thân thể, thần lấy cái chết chứng minh."
Vừa nói ông ta vừa đứng dậy giật lấy thanh trường kiếm trong tay Lý Cảnh Tập, đâm vào bụng. Chỉ nghe thật phụt một tiếng, máu tươi phun ra, không nghiêng không lệch bắn hết lên người Hoàng đế. Hoàng đế kinh sợ đến mức muốn đứng dậy, nhưng nhìn thấy Tiêu Hoài, trong lòng cố nén sự hoảng loạn mà ngồi yên.
526
Thái sư ngã xuống đất, máu từ bụng ông ta chảy ra ngoài, không lâu sau toàn bộ ngự thư phòng đều tràn ngập mùi máu tanh.
Tiêu Khang Thịnh cẩn thận đưa khăn tay cho Hoàng đế, Hoàng đế hai tay run rẩy nhận lấy, chậm rãi lau vết máu bắn tung tóe trên mặt.
"Hoàng thượng," Giọng nói của Tiêu Hoài lại vang lên, "Bây giờ có phải nên gọi Viên phi tới đối chấp một hồi?"
Hoàng đế cầm chặt chiếc khăn trắng nhuốm máu trong tay. Đầu óc y hiện giờ đã thanh minh hơn trước, y biết bây giờ Tiêu Hoài đang cố ý chọc giận y, y nhất định không được để mình bị lừa.
"Không cần." Y nói.
Tiêu Hoài vâng một tiếng, quay đầu nhìn Đoàn Anh Hồng đang bị hai tướng sĩ chế ngự. Nhận được ánh mắt của hắn, hai người đẩy Đoàn Anh Hồng ra. Đoàn Anh Hồng không kịp chuẩn bị mà bị đẩy về phía trước, cũng không đứng vững mà lao về phía Hoàng đế.
Tiêu Hoài thấy vậy, nhấc Yển Nguyệt trường đao của hắn lên chém tới, khắc một tiếng, đầu của Đoàn Anh Hồng đã bị chém đứt, không nghiêng không lệch mà rơi vào lòng Hoàng đế.
"A......”
Hoàng đế kinh sợ kêu lên một tiếng, đúng lúc này, y nhìn trường đao của Tiêu Hoài chém về phía mình, y lại a lên một tiếng, sau đó ngất đi.
Mà Tiêu Hoài nhặt đầu Đoàn Anh Hồng ra khỏi người Hoàng đế, sau đó nhìn Tiêu Khang Thịnh đang sợ đến mức không nói ra lời kia: "Còn không mau gọi thái y."
"Ồ, ồ, ồ, thái y, thái y......"
Tiêu Khang Thịnh hét lớn ra ngoài cửa, Tiêu Hoài phất phất tay, vài vị tướng sĩ từ bên ngoài đi vào, kéo thi thể của Thái sư và Đoàn Anh Hồng ra ngoài. Tiêu Khang Thịnh thận trọng nhìn Tiêu Hoài nói: "Định Quốc Công, nô tài phái người dọn dẹp chỗ này một chút."
Tiêu Hoài đi đến bên cạnh ghế, ngồi xuống, ừm một tiếng nói: "Phái người gọi Viên phi tới đây."
"Vâng." Tiêu Khang Thịnh lập tức ra lệnh một tiểu thái giám đến hậu cung mời người, sau đó lại phái vài cung nữ và thái giám dọn dẹp vết máu trên mặt đất. Trong lòng hắn biết rất rõ, cuộc tranh đấu giữa Hoàng đế và Tiêu Hoài, cuối cùng Tiêu Hoài thắng.
Lúc này Lý Cảnh Tập ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tiêu Hoài, vẻ mặt bình tĩnh, không sợ hãi cũng không vì Hoàng đế ngất xỉu mà lo lắng. Tiêu Hoài rất hài lòng với biểu hiện này, mặc dù Hoàng đế là cha ruột của Lý Cảnh Tập, nhưng hai người không phải là phụ tử bình thường, Hoàng đế trước đây cũng chưa từng gánh vác trách nhiệm làm phụ thân.
Trong trường hợp này, nếu Lý Cảnh Tập vẫn còn đồng tình hoặc lo lắng cho Hoàng đế, vậy thì không thích hợp làm Hoàng đế. Một vị quân chủ mẫu mực không thể quá máu lạnh, nhưng cũng không thể quá mềm lòng và nhân từ.
Không lâu sau thái y đến, thấy Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập bình yên ngồi ở đó, cái gì cũng không dám nói, vội vàng chạy tới chẩn đoán cho Hoàng đế. Chẩn đoán xong, một vị thái y rút châm dài ra, châm vài cái lên cánh tay và mặt của Hoàng đế, Hoàng đế dần dần tỉnh lại.
Trong cơn mê man, y dường như nhìn thấy Tiêu Dao Vương đang ngồi ở đó, trong lòng hoảng hốt, muốn mở miệng nói chuyện, một giọng nói truyền đến: "Viên phi nương nương đến."
Lúc này, Viên phi bước vào. Hoàng đế nhìn thấy nàng ta liền nổi cơn giận. Vào lúc này lại nghe thấy một giọng nói vang lên: "Viên phi, ngài kể lại tư tình giữa ngài và Thái sư cho Hoàng thượng nghe đi."
"Phụt..."
Hoàng đế phun ra một ngụm máu, lại ngất trên ghế. Thái y lại vội vàng châm cứu cho Hoàng đế một lần nữa, nhưng lần này, cho dù ông ta có chích châm cứu thế nào, Hoàng đế vẫn không tỉnh lại.
Vài vị thái y mồ hôi chảy ròng ròng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng một vị thái y đi tới trước mặt Tiêu Hoài nói: "Định Quốc Công, Hoàng thượng tức giận công tâm, nhất thời nửa khắc chưa tỉnh dậy được."
Tiêu Hoài liếc nhìn Hoàng đế đang ngồi gục trên ghế, hỏi: "Mất bao lâu mới tỉnh lại?"
Thái y lắc đầu, "Không biết."
"Đỡ Hoàng thượng lên giường, cố hết sức trị liệu, để Hoàng thượng sớm ngày tỉnh lại." Tiêu Hoài nói: "Đại Càn không thể không có Hoàng thượng."
Thái y liên tục gật đầu, cùng vài tên thái giám di chuyển Hoàng đế đến tẩm điện cạnh ngự thư phòng. Viên phi và Tứ hoàng tử đứng ở một góc, bọn họ biết thời thế đã qua. Cho dù Hoàng đế có tỉnh lại hay không, bọn họ đều không có kết cục tốt.
Lúc này, Tiêu Hoài quay đầu liếc nhìn bọn họ, sau đó nói với tướng sĩ bên ngoài: "Lôi xuống đi."
Vài tướng sĩ lôi người đi, trong ngự thư phòng chỉ còn lại Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập. Tiêu Hoài quay đầu nhìn Lý Cảnh Tập nói: "Chuẩn bị xong chưa?"
Lý Cảnh Tập mạnh mẽ gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi."
Tiêu Hoài mỉm cười, thoải mái dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần. Toàn bộ hoàng cung đã bị hắn khống chế, tiếp theo vẫn còn một trận chiến khó khăn cần phải đánh.
Lý Cảnh Tập ngồi đó một lúc, thật sự rất buồn chán, liền đứng dậy đi đến giá sách lấy một cuốn sách ra, lại yên tĩnh ngồi đọc. Qua một lúc, bên ngoài truyền đến một trận náo động. Hắn liếc nhìn Tiêu Hoài dường như đang ngủ, đứng dậy đi tới cửa ngự thư phòng, nhìn thấy Hoàng hậu và vài vị phi tần đang đứng ở đó.
Một vị binh sĩ thấy hắn tới, ôm quyền nói, "Điện hạ, Hoàng hậu muốn gặp Hoàng thượng."
Lời nói của binh sĩ khiến toàn bộ hiện trường im bặt, Hoàng hậu, Lương quý phi và vài phi tần ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang đứng trên bậc thềm. Bọn họ đều có chút hốt hoảng, đây là ai? Là vị Thất hoàng tử được cho đi quá kế sao?
Thật quá khác biệt!
Thiếu niên đứng thẳng tắp ở bậc cao, ở dưới ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, mặc dù khuôn mặt bình đạm, nhưng khí tức của kẻ thượng vị lại vô cùng mạnh mẽ. Đây là vị Hoàng tử trong lãnh cung mà ai cũng có thể chà đạp sao? Mới qua bao nhiêu lâu chứ!
Lý Cảnh Tập nhìn đám người Hoàng hậu từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Hoàng thượng còn đang được chẩn đoán và điều trị, các nương nương chờ một chút đi."
Hoàng hậu nheo mắt nhìn hắn, hai tay siết chặt lại, lòng bàn tay bị móng tay cắ m vào có chút đau nhức, nhưng nàng ta không cảm thấy gì. Nàng ta cho rằng, trận cung biến này nàng ta là ngư ông đắc lợi, bây giờ xem ra không phải như vậy!
"Đây không phải là nơi mà Khang thân vương có thể làm chủ đi?" Hoàng hậu nói.