Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 501-502




501

Tiêu Ngọc Thần cầm món quà của Giai Ninh quận chúa trong tay, vẻ mặt vui vẻ trở về. Gặp Tiêu Dịch Nguyên có chút do dự đứng ở cổng phủ, hắn đi tới nói: "Dịch Nguyên, sao ngươi không vào phủ?"

Tiêu Dịch Nguyên thấy hắn đang nở nụ cười rạng rỡ, trong tay còn cầm một gói đồ tinh xảo, liền đoán được gói đồ này hẳn là Giai Ninh quận chúa đưa cho. Nếu nói trong lòng không ghen tỵ là không thể nào.

"Ngươi đến phủ của Đoan thân vương?" Tiêu Dịch Nguyên hỏi.

"Ừm, đến chúc tết Đoan thân vương." Tiêu Ngọc Thần liếc mắt nhìn gói đồ trong tay, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.

Tiêu Dịch Nguyên thấy vậy, duỗi tay chỉ vào gói đồ nói: "Giai Ninh quận chúa tặng?"

Lần này Tiêu Ngọc Thần có chút ngốc nghếch mà nở nụ cười. Tiêu Dịch Nguyên thở dài trong lòng, xem ra chuyện gặp được nữ tử mình thích không phải mình hắn không khống chế được cảm xúc của mình!

Hai người vừa nói vừa cùng nhau vào phủ, Tiêu Dịch Nguyên nói: "Ta đến chúc tết Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân."

Tiêu Ngọc Thần không nghi ngờ, dẫn Tiêu Dịch Nguyên đến sảnh đường, lại phái người đến hậu viện mời Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi đến.

Không lúc sau hai người cùng nhau đi vào, Tiêu Dịch Nguyên vội vàng đứng dậy hành lễ với người bọn họ, sau đó chúc Tết. Tiêu Hoài xua tay bảo hắn dậy, sau đó nói: "Mấy ngày nay ngươi dành thời gian rảnh, khi nào ta ra ngoài bái phỏng, ngươi và Ngọc Thần đi cùng ta.”

Tiêu Dịch Nguyên lại vội vàng đứng dậy, cúi sâu người hành lễ với Tiêu Hoài, "Cảm tạ Quốc Công gia."

Tiêu Hoài dẫn hắn đi gặp khách, khác hoàn toàn với Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh giới thiệu hắn với bạn bè xung quanh. Tiêu Hoài dẫn hắn ra ngoài, thứ nhất là thừa nhận thân phận của gia đình bọn họ, thứ hai là nói hắn rất coi trọng mình.

Với thân phận và địa vị của Tiêu Hoài, con cháu mà hắn muốn trọng tâm bồi dưỡng, người khác tất nhiên nể mặt vài phần.

"Sau này không cần phải khách khí như vậy, cứ gọi ta là thúc phụ là được." Tiêu Hoài nói.

Nếu gia tộc muốn phát triển lâu dài, tuyệt đối không thể dựa vào một hay hai người, mà phải dựa vào sự đồng tâm hiệp lực của người cả gia tộc đó. Bởi vì Tiêu Dịch Nguyên có tiềm lực, Tiêu Hoài tất nhiên sẽ không keo kiệt bồi dưỡng hắn.

Tiêu Dịch Nguyên cũng rất hiểu ý, lập tức hành lễ lại: "Thúc phụ, thẩm nương."

Tiêu Hoài ừm một tiếng rồi bảo hắn ngồi xuống, nhưng trông bộ dáng hắn như có tâm sự. Đường Thư Nghi thấy vậy liền hỏi: "Dịch Nguyên có chuyện gì sao?"

Tiêu Dịch Nguyên mím môi, dáng vẻ muốn nói lại không dám nói, cuối cùng kìm nén đến mức mặt hơi đỏ lên. Đường Thư Nghi không nhịn được cười: "Có chuyện gì cháu cứ nói."

"Cháu… Cháu..." Tiêu Dịch Nguyên còn chưa nói ra lời đã đứng dậy đi đến trước mặt Đường Thư Nghi, vén áo bào lên quỳ xuống, "Thẩm nương.. cháu… cháu thích Đường tam tiểu thư, mong thẩm nương có thể.. có thể làm mai giúp cháu."

Căn phòng rơi vào yên tĩnh, ánh mắt Đường Thư Nghi càng kinh ngạc đến mức trợn to lên mấy phần. Nàng thật sự không ngờ tới! Nhưng suy nghĩ cẩn thận, An Lạc tâm tư đơn thuần hoạt bát thông minh, được nam tử yêu mến là chuyện bình thường, nhưng nàng không ngờ tới nam tử này lại là Tiêu Dịch Nguyên.

Trên mặt nàng mang theo chút khó xử, Tiêu Dịch Nguyên mặc dù không tồi, sau này cũng có thể gây dựng được tiền đồ to lớn. Nhưng bây giờ hắn chẳng phải cái gì cũng không có sao? Hơn nữa, mặc dù về thân phận hắn là một nhánh của phủ Định Quốc Công, Tiêu Hoài cũng phải bồi dưỡng thật nhiều.

Nhưng sau cùng thì hắn vẫn là một người sinh ra từ địa phương nhỏ bé, rất nhiều người sẽ cảm thấy trên người hắn không có bối cảnh như con cháu thế gia. Mà điều kiện chọn con rể của Đường nhị phu nhân lại khắc nghiệt như vậy, chuyện này thật sự rất khó giải quyết.

"Cháu đứng dậy trước đi." Đường Thư Nghi nói.

Tiêu Dịch Nguyên đứng dậy, ngồi xuống vị trí của mình. Lại nghe Đường Thư Nghi nói: "Nhị ca và nhị tẩu ta đều coi An Lạc là bảo bối, An Lạc mặc dù xuất thân từ nhị phòng, nhưng phụ thân và đại tẩu ta vô cùng yêu quý nó, hôn sự của nó, toàn bộ phủ Đường Quốc Công đều coi trọng."

Tiêu Dịch Nguyên siết chặt nắm đấm nói: "Điệt nhi hiểu, cũng luôn cảm thấy không xứng với Tam tiểu thư, nhưng..."

Vẫn không cam lòng.

Đường Thư Nghi hiểu được tâm lý của hắn, mặc dù cảm thấy cao không với tới, nhưng vẫn muốn nhảy lên với thử. Đường Thư Nghi vẫn không thể nào đồng ý với hắn, nếu chuyện này thay bằng Ngọc Châu, nàng nhất định cũng sẽ cân nhắc nhiều hơn.

"Thẩm nương, cháu… cháu bảo đảm cả đời này chỉ đối tốt với Tam tiểu thư, đời này chỉ có mình nàng ấy.” Tiêu Dịch Nguyên thấy Đường Thư Nghi không lên tiếng, lập tức nói ra suy nghĩ mình đã nghĩ kỹ từ trước.

"Lời này là nghiêm túc sao?" Đường Thư Nghi hỏi.

Nếu đúng như vậy, vậy cũng không phải là không thể. Có lẽ nhị tẩu của nàng cũng sẽ cân nhắc, còn chuyện những gì Tiêu Dịch Nguyên nói có đáng tin hay không, còn phải xem nhân phẩm.

Bây giờ xem ra nhân phẩm của Tiêu Dịch Nguyên vẫn ổn, về phần sau này hắn có thay lòng hay không, cũng không có cách nào nói được. Chuyện tương lai ai có thể nói chuẩn được, ít nhất bây giờ hắn là thật lòng.

"Nghiêm túc, cháu… trong lòng cháu trừ Tam tiểu thư ra không chứa được người khác nữa.” Tiêu Dịch Nguyên đỏ bừng mặt nói.

Đường Thư Nghi không khỏi nở nụ cười, người trẻ tuổi nội tâm nhộn nhạo!

"Cháu yên tâm chuẩn bị kỳ thi xuân, thi xuân xong ta sẽ qua nói." Nàng nói.

Tiêu Dịch Nguyên thở phào nhẹ nhõm, hắn lại đứng dậy, cúi đầu thật sâu hành lễ: "Cảm ơn thẩm nương."

Đường Thư Nghi xua tay bảo hắn ngồi xuống, nói: "Còn mẫu thân cháu..."

Lời không cần nói xong, Tiêu Dịch Nguyên đã hiểu ý của nàng, tính khí của mẫu thân như thế nào hắn rõ ràng hơn ai hết. Vẻ mặt mang theo ý xấu hổ, hắn đảm bảo: "Thẩm nương yên tâm, cháu sẽ quản chặt nương."

Đường Thư Nghi gật đầu, thật ra nàng cũng không lo lắng nhiều về Đào thị lắm, nàng ta chính là người mềm nắn rắn buông. Mặc dù An Lạc tâm tư đơn thuần, nhưng cũng không phải là không hiểu thế sự.

Nữ hài nhi lớn lên trong đại gia tộc, cho dù là kiến thức hay là giáo dục được học đều sẽ không làm nàng ấy trở thành một ngốc bạch ngọt. Trừ khi nàng ấy yêu đương mù quáng, nếu không đối phó với Đào thị cũng không thành vấn đề. Trừ khi Tiêu Dịch Nguyên đứng về phía Đào thị.

502

Đường Thư Nghi đồng ý sau kỳ thi xuân sẽ đến phủ Đường Quốc Công nói chuyện hôn sự, Tiêu Dịch Nguyên buông lỏng trái tim. Liên tục cảm ơn Đường Thư Nghi rồi mới rời đi.

"Nếu An Lạc không phải là cháu gái ruột của ta, ta nhất định sẽ dùng toàn tâm toàn lực hợp tác mối hôn sự này. Nhưng bây giờ chỉ có thể xem duyên phận của hai người bọn họ.” Đường Thư Nghi nói với Tiêu Hoài.

Con người là như vậy, đối mặt với cùng một việc, xuất phát điểm của lợi ích khác nhau, phương hướng nỗ lực đương nhiên cũng khác nhau. Giữa Tiêu Dịch Nguyên và Đường An Lạc, Đường Thư Nghi nhất định sẽ coi trọng lợi ích của Đường An Lạc hơn.

Tiêu Hoài đối với chuyện này biểu thị trầm mặc, mặc dù hắn cảm thấy Tiêu Dịch Nguyên và Đường An Lạc khá xứng đôi, nhưng hắn không định tham gia vào chuyện này, tất cả chỉ có thể phụ thuộc vào duyên phận của hai người.

Phủ Đoan thân vương.

Giai Ninh quận chúa nhận được tin tức, ba ngày sau là thọ đản năm mươi tuổi của mẹ chồng Tào thị, Tào thị là con dâu trưởng tất nhiên phải ra mặt chủ trì, nếu không sẽ không giữ được địa vị trong phủ.

Tào thị là vợ cả của Tôn Chính Thiếu Khanh - Nhậm Kiến Thụ, cũng xuất thân từ quan lại. Mà vị Nhậm Kiến Thụ này xuất thân cơ hàn, năm đó khoa thi hắn đậu nhị giáp, người cũng tuấn tú, được Tào thị khi ấy còn trong khuê các nhìn trúng.

Phụ thân Tào thị kiểm tra Nhậm Kiến Thụ, cảm thấy nhân phẩm và học vấn đều không tệ, liền đồng ý mối hôn sự này. Lúc mới bắt đầu, Tào thị và Nhậm Kiến Thụ vẫn sống cầm sắt hoà minh với nhau một thời gian, nhưng sau khi biểu muội của Nhậm Kiến Thụ đến, mọi thứ đều thay đổi.

Hóa ra, Nhậm Kiến Thụ và biểu muội Kỷ thị đã đính hôn khi từ nhỏ, vì Tào gia giúp đỡ hắn ta, Nhậm Kiến Thụ che giấu chuyện hắn ta đã định hôn ở quê nhà, thành hôn với Tào thị.

Kỷ thị cũng là người có thủ đoạn, tìm đến Thượng Kinh không khóc không nháo, chỉ nói chính mình không có chỗ để đi. Nàng ta càng như vậy, Nhậm Kiến Thụ càng cảm thấy mắc nợ nàng ta.

Mà Tào thị cũng chịu không chịu nổi cục tức này, sau khi biết thân phận của Kỷ thị, nhất quyết muốn Nhậm Kiến Thụ đuổi người đi. Nhậm Kiến Thụ không đồng ý, hai người cãi nhau lớn một trận, kết quả cuối cùng là Kỷ thị vẫn ở lại, làm thiếp cho Nhậm Kiến Thụ. Nhưng Kỷ thị kiếp này không thể có hài tử, đây là yêu cầu của Tào gia.

Sau này, Tào thị và Kỷ thị thường xuyên minh tranh ám đấu, Kỷ thị suýt bị người hại chết hai lần, tình hình cụ thể không biết có phải Tào thị ra tay hay không, dù sao bây giờ quan hệ giữa Tào thị và Nhậm Kiến Thụ như nước với lửa. Đồng thời vị trí của nàng ta ở Nhậm gia cũng đang bị đe doạ.

Những tin tức này đều do Lý Cảnh Hạo phái người tra được. Giai Ninh quận chúa nghe xong cũng không có một tia đồng tình nào với Tào thị này, không gặp được người yêu mình nàng ta thật sự rất đáng thương. Nhưng thân làm thê tử của người ta lại tư thông với nam tử khác, đáng bị người coi thường.

Nếu nàng ta hoà ly với Nhậm Kiến Thụ, sau đó qua lại với phụ vương của nàng, chỉ cần nàng ta không ảnh hưởng đến lợi ích của huynh muội bọn họ, nàng ấy sẽ không quan tâm. Nhưng bây giờ nàng ta còn không tính là một ngoại thất, thế mà dám duỗi tay vào trong phủ, vậy càng không thể nhịn được.

"Gửi thiếp thư cho Tào thị, nói ba ngày sau giờ Tỵ, ta và nàng ta gặp mặt ở Vân Lan Các." Giai Ninh quận chúa nói với đại nha hoàn Xuân Khê ở bên cạnh: "Nếu nàng ta không thể đến hẹn đúng giờ, tự chịu hậu quả. Còn nữa, nếu như nàng ta nói chuyện ta hẹn nàng ta với phụ vương, cũng tự chịu hậu quả."

Xuân Khê bước nhanh ra ngoài, không lâu sau liền đến Nhậm phủ. Gã canh cửa nghe nàng ấy nói là người của phủ Đoan thân vương, bị kinh ngạc một lúc. Nhậm Kiến Thụ là quan ngũ phẩm, cho dù có để hắn ta nhảy vài bậc, cũng không với tới phủ Đoan thân vương.

Gã sai vặt không dám chậm trễ, lập tức chạy nhanh vào phủ báo tin. Tào thị nghe nói nha hoàn của phủ Đoan thân vương muốn gặp nàng ta, lại càng chấn kinh hơn. Qua lại giữa nàng ta và Đoan thân vương tuyệt đối bí mật, hai người thường xuyên bí mật trao đổi thư từ, Đoan thân vương không thể nào ở thanh thiên bạch nhật, phái một nha hoàn đến tìm nàng ta.

Nếu không phải Đoan thân vương đến tìm nàng ta, vậy sẽ là ai?

Trái tim nàng ta hoảng loạn như cỏ dại trong cơn bão, phải hoãn lại một lúc nàng ta mới nói, "Mời người vào đây."

Gã sai vặt xoay người định rời đi, nhưng Tào thị lập tức nói: "Hạnh Nhi, ngươi đi theo dẫn người tới đây."

Hạnh Nhi là đại nha hoàn của nàng ta, biết chuyện giữa nàng ta và Đoan thân vương. Lúc này Hạnh Nhi cũng hoảng sợ không thôi, gật gật rồi đầu lập tức đi ra ngoài cùng gã sai vặt.

Nhìn thấy người, Hạnh Nhi vội vàng hành lễ nói: "Ngươi hầu hạ cho vị chủ nhân nào ở phủ Đoan thân vương?"

Xuân Khê nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, "Giai Ninh quận chúa có chuyện muốn nhờ ta thông báo cho phu nhân ngươi một tiếng."

Hạnh Nhi vừa nghe thấy nàng ấy là nha hoàn của Giai Ninh quận chúa, đôi chân mềm nhũn muốn ngã xuống. Nàng ta nhanh chóng ổn định lại, có chút ngượng ngùng nói: "Mau vào đi."

Xuân Khê ừm một tiếng, đi theo nàng ta vào viện của Tào thị. Thấy Tào thị thì tuỳ ý hành lễ một cái: "Giai Ninh quận chúa bảo nô tỳ đến nói chuyện với phu nhân một tiếng, ba ngày nữa muốn gặp phu nhân ở Vân Lan các."

Ý của nàng ấy rất rõ ràng, Giai Ninh quận chúa thông báo muốn gặp mặt nàng ta, mà không phải gửi thiếp mời gặp mặt giữa các nữ quyến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.