Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 495-496




495

Cả đêm không ngủ, y cảm thấy đầu óc mơ hồ. Nhưng hôm nay là đêm giao thừa, còn có rất nhiều việc phải làm, y phải rời giường. Cẩn thận suy nghĩ, từ khi y bước lên vị trí Hoàng đế này, gần như không có một ngày nghỉ ngơi đầy đủ.

Tiên hoàng không vừa ý y, muốn để Tiêu Dao Vương làm Hoàng đế. Trong lòng y thở dài một hơi, y muốn tiên hoàng biết, y có thể làm tốt vị trí Hoàng đế này.

Thở ra một hơi dài, y ngồi dậy hét về phía bên ngoài, "Người đâu."

Cửa bị đẩy ra, Tiêu Khang Thịnh bước nhanh vào, hành lễ nói: "Hoàng thượng."

Hoàng đế ừm một tiếng, "Thay y phục đi."

"Vâng." Tiêu Khang Thịnh cẩn thận mặc y phục cho hắn, biểu cảm trên mặt rất ngưng trọng. Hai người chủ tớ nhiều năm, Hoàng đế rất rất hiểu rõ hắn, liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Khang Thịnh nhìn y muốn nói lại thôi, Hoàng đế thấy vậy đột nhiên cảm thấy đau đầu, y nói: "Nói!"

Tiêu Khang Thịnh vội vàng quỳ trên mặt đất, nói: "Định Quốc Công chặt đầu Chương Nguyên, treo thi thể và đầu lâu ở cổng thành, nói... nói..."

"Nói cái gì?" Hoàng đế tức giận gầm lên.

Tiêu Khang Thịnh bấm bụng nói: "Nói... Nói có kẻ xấu phái người hành thích hắn, hắn treo thích khách lên cổng thành, biểu thị… biểu thị răn đe."

Hoàng đế chỉ cảm thấy máu dồn lên đầu, khiến cả đầu y quay cuồng đau đớn, y đứng không vững ngã ngồi xuống giường, nhưng miệng vẫn không ngừng nói: "Tiêu Hoài nên chết, Tiêu Hoài nên chết..."

Tiêu Khang Thịnh quỳ xuống trước mặt y, dáng vẻ còn có chuyện muốn nói. Hoàng đế đè nén cơn đau trong đầu, thở ra một hơi dài, "Còn có chuyện gì nữa, nói ra hết cho ta."

"Tối hôm qua... Có người đập phá biệt viện ở núi Tử Vân."

"Tiêu Hoài!"

Hoàng đế hét lớn một tiếng, sau đó ngã xuống giường. Tiêu Khang Thịnh thấy vậy vội vàng hét ra bên ngoài: "Thái y, mau mời Thái y!"

Hỗn loạn một hồi, đầu Hoàng đế được châm cứu vài lần, mới từ từ tỉnh dậy. Quay đầu lại y nhìn thấy một người đứng bên giường, vẻ mặt nghiêm túc. Trong cơn mê man cảm thấy người này là tiên hoàng, y hoảng sợ, lập tức đứng dậy quỳ xuống, nước mắt chảy dài trên mặt: "Phụ hoàng, không phải nhi thần có ý giết Lục đệ, nhi thần sợ, nhi thần sợ!"

Hoàng đế nằm rạp ở trên giường, khóc không thành tiếng: "Phụ vương, nhi thần hối hận rồi, nhi thần không nên giết Lục đệ, nhi thần đêm không thể ngủ!"

"Hoàng thượng!" Người trước giường đột nhiên quỳ xuống, cả người run rẩy.

Giờ khắc này, đầu óc Hoàng đế đã minh mẫn hơn rất nhiều, y quỳ ở trên giường nhìn xuống, liền thấy một vị thái y đang quỳ trên mặt đất. Y thở ra một hơi dài, sau đó nói: "Tiêu Khang Thịnh."

Tiêu Khang Thịnh nghe thấy thanh âm, vội vàng đi vào. Hắn đang đối phó với vài vị nương nương ở các cung. Lúc đi vào nhìn thấy thái y đang run rẩy quỳ trên mặt đất, vội vàng nói: "Hoàng thượng, ngài tỉnh rồi."

Hoàng đế ừm một tiếng, sau đó chỉ vào vị ngự y quỳ trên mặt đất nói: "Lôi ra ngoài, giết."

Thái y nằm liệt trên mặt đất, ông ta vừa nãy liền biết sẽ có kết quả này, nhưng vẫn không cam lòng, ông ta khóc lóc kêu lên: "Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng!"

Hoàng đế nhìn ông ta, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Trẫm sẽ bồi thường cho người nhà ngươi."

Thái y không dám khóc nữa, đi theo Tiêu Khang Thịnh ra ngoài. Hoàng đế ngồi phát ngốc trên giường, qua một lúc, y nhìn Tiêu Khang Thịnh đã trở lại nói: "Trẫm đã nói trong yến hội, muốn ban thưởng cho Định Quốc Công, ngươi mang phần thưởng qua đi. Thưởng Định Quốc Công một trăm mẫu đất, trăm lượng hoàng kim, những thứ khác ngươi xem rồi đưa qua."

Tiêu Khang Thịnh: "........"

Đây là lại muốn chơi trò gì! Vừa bị Đinh Quốc Công làm cho tức đến ngất, bây giờ lại ban thưởng cho hắn. Này là muốn nhận tội sao?

“Định Quốc Công phu nhân ngày hôm đó nói, thiên hạ có thể phế người nhưng lời nói không thể phá bỏ. Trẫm không thể để bọn họ cảm thấy trẫm nói lời không giữ lời."

Tiêu Khang Thịnh: "........"

Đã đến nước này rồi, gần như xe rách mặt, cho dù ngài có làm nhiều hơn nữa, Định Quốc Công cũng sẽ không nói ngài tốt. Nhưng hắn chỉ là một nô tài nghe mệnh là được rồi.

Lúc này, lại nghe Hoàng đế nói: "Ban thưởng cho Tiêu Hoài, để mọi người cảm thấy ân sủng của trẫm với Tiêu Hoài vẫn như cũ, bọn họ sẽ không đoán được chuyện thích khách là do trẫm làm."

Tiêu Khang Thịnh lại không nói nên lời, với tình thế căng thẳng giữa ngài và Định Quốc Công, lại cộng thêm việc biệt viện núi Tử Vân bị đạp nát, người có tâm tuỳ tiện suy nghĩ một chút liền biết đã xảy ra chuyện gì. Ngài bây giờ làm như vậy, còn bị người ta cho là giấu đầu hở đuôi.

Nhưng lời này hắn chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, Hoàng đế sẽ không nghe hắn khuyên.

"Các vị nương nương đang đợi ở bên ngoài, Hoàng thượng ngài có muốn gặp các vị nương nương không?" Tiêu Khang Thịnh lại nói.

Hoàng đế xua tay, "Nói cho bọn họ trẫm muốn ở một mình, bảo bọn họ trở về đi."

"Vâng."

Tiêu Khang Thịnh trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài, thấy các vị mương nương mỗi cung vẻ mặt đều mang vẻ lo lắng, ánh mắt tha thiết nhìn vào bên trong. Nhìn thấy hắn, Hoàng hậu và Viên phi vội vàng hỏi: "Hoàng thượng thế nào rồi?"

"Hoàng thượng đã tỉnh rồi, nhưng muốn yên tĩnh một mình, bảo các vị nương nương trở về trước." Tiêu Khang Thịnh nói.

"Chúng ta không thể gặp mặt Hoàng thượng sao?" Vu tần nói, hiện tại nàng ta là phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung.

Nhưng Tiêu Khang Thịnh vẫn sắc mặt bình tĩnh nói: "Hoàng thượng nói, ai cũng không gặp."

"Được rồi, Hoàng thượng muốn yên tĩnh, chúng ta sẽ không tiện quấy rầy, trở về trước đi."

Hoàng hậu vừa nói vừa quay người đi. Thật ra bây giờ nàng ta đang nghi ngờ, có phải Hoàng đế bệnh nặng sắp chết rồi không, nếu không tại sao lại giết thái y. Nếu như là như vậy, cần phải nhanh chóng hành động!

496

Viên phi thấy Hoàng hậu đi rồi, nàng ta cũng nhanh chóng rời đi. Suy nghĩ của nàng ta cũng không khác gì Hoàng hậu, nếu Hoàng đế thật sự sắp chết, nàng ta nhất định phải hành động trước khi đám người Hoàng hậu ra tay.

Hai người có nhi tử đã rời đi, những người khác cũng xoay người rời đi, chỉ là mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình mà thôi. Nhưng chỉ có một người không rời đi, đó chính là Lương quý phi.

Nàng ta tiến lên vài bước, lớn tiếng nói về phía tẩm điện của Hoàng đế: "Hoàng thượng, thần thiếp lo lắng cho ngài, ngài để thần thiếp vào thăm ngài đi, xác định ngài không sao thần thiếp mới trở về."

Trong lòng Tiêu Khang Thịnh không khỏi giơ ngón tay cái với Lương quý phi, xứng đáng là người được sủng ái nhiều năm.

Hoàng đế trong tẩm điện nghe thấy thanh âm của nàng ta, trái tim cảm thấy ấm áp, y thở dài nói: "Để Lương quý phi vào đi."

Tiêu Khang Thịnh nghe thấy giọng nói của y, vội vàng cúi xuống nói với Lương quý phi: "Quý phi, Hoàng đế cho người vào."

Lương quý phi dùng khăn tay lau khóe mắt, xách váy vào tẩm điện, nhìn thấy Hoàng đế đang ngồi trên giường, dáng vẻ tinh thần còn tính là tạm được. Nàng ta bước nhanh tới, quỳ xuống dưới chân Hoàng đế vui mừng kêu lên: "Hoàng thượng, thần thiếp lo cho ngài muốn chết."

Trên mặt Hoàng đế nở nụ cười nhạt, "Ái phi đừng lo lắng, trẫm thật sự không sao. Chỉ là sắp đến cuối năm có nhiều chuyện cần làm, mệt nhọc một chút mà thôi."

Lương quý phi lau nước mắt rồi gật đầu: "Thần thiếp biết thân thể của Hoàng thượng ngài luôn rất khỏe mạnh."

Hoàng đế giơ tay vỗ vỗ vai nàng ta, "Nàng cũng thấy rồi, trẫm không sao, trở về đi."

Lương quý phi gật đầu: "Hoàng thượng nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm việc quá mệt mỏi."

"Ừm, trẫm biết rồi, nàng trở về đi." Hoàng đế nói.

Lương quý phi gật đầu, hành lễ với Hoàng đế, sau đó xoay người rời đi. Sau khi ra khỏi tẩm điện một lúc, nàng ta từ từ thu lại biểu cảm trên khuôn mặt, biến thành biểu tình chế nhạo.

Sau khi trở về tẩm cung, thoải mái ngồi trên ghế gấm, nàng ta hỏi cung nữ bên cạnh: "Thăm dò được gì không?"

Cung nữ gật gật đầu: "Nghe nói đêm qua trong phủ Định Quốc có thích khách, nhưng đã bị Định Quốc Công hạ gục. Hôm nay, thi thể và đầu lâu của thích khách bị treo ở cổng thành. Định Quốc Công còn dán cáo thị trước cổng thành, nói biểu thị răn đe."

Lương quý phi nghe xong ha ha cười lớn, sau đó nói: "Đôi phu thê Định Quốc Công này sự thật đúng là...... rất tốt."

Hành sự thật sự vừa hung vừa tuyệt!

"Còn có," Cung nữ lại nói: "Nghe nói tối qua biệt viện trên núi Tử Vân bị một đám người không rõ đập phá. Mà đêm qua Định Quốc Công ra khỏi thành, nguyên nhân là để truy đuổi thích khách."

Lương quý phi lại mỉm cười: "Trận này Định Quốc Công thắng rồi."

Cung nữ cúi đầu không lên tiếng, Lương quý phi ngồi đó trầm tư một lúc rồi nói: "Thân thể Hoàng thượng không khỏe, ta sẽ đích thân làm một bát canh cho y."

Nói xong, nàng ta đứng dậy đi vào phòng bếp nhỏ, lệnh cung nữ và ma ma rời đi, một mình nàng ta nấu canh cho Hoàng đế. Hơn nửa canh giờ sau, nàng ta cầm một bát canh đã nấu xong đi đến tẩm điện của Hoàng đế.

Hoàng đế nghe nói nàng ta lại mang canh tới, trong lòng lại xúc động một hồi, liền nói với Tiêu Khang Thịnh: "Để quý phi vào đi."

Tiêu Khang Thịnh đi ra ngoài mời Lương phi vào tẩm điện. Lương quý phi tự tay cầm lấy món canh do nàng ta tự tay làm, ngồi xuống bên Hoàng đế, "Thần thiếp nấu một bát canh an thần cho Hoàng đế, ngài nếm thử."

Vừa nói, nàng ta vừa cầm lấy thìa tự uống hai ngụm, sau đó đổi thìa, múc một thìa canh rồi đưa đến miệng Hoàng đế. Hoàng đế mỉm cười mở miệng uống canh, Lương quý phi lại đút thêm cho y một thìa......

Không lâu sau bát canh đã thấy đáy.

Lương quý phi nhìn Hoàng đế uống xong ngụm canh cuối cùng, mỉm cười nói: "Thần thiếp thấy Hoàng thượng thích món canh này, ngày mai thần thiếp lại nấu cho ngài."

Hoàng đế nắm tay Lương quý phi, trên mặt nở nụ cười: "Trẫm biết tấm lòng của quý phi dành cho trẫm."

Lương quý phi cũng nắm chặt tay Hoàng đế, "Thần thiếp chỉ muốn Hoàng thượng khỏe mạnh, thần thiếp bây giờ cũng chỉ còn một mình người."

Hoàng đế thở dài, vỗ vỗ tay nàng: "Quý phi yên tâm, trẫm sẽ không bạc đãi nàng."

Lương quý phi mỉm cười: "Vì sự sủng ái của của Hoàng thượng ngài, cả đời này của thần thiếp trải qua phong quang vô hạn. Thần thiếp nhớ ân tình của Hoàng thượng. Trước đây là thần thiếp nghĩ sai, náo loạn tức giận với Hoàng thượng, Hoàng thượng ngài đừng chấp nhặt với thần thiếp."

Nụ cười trên mặt Hoàng đế càng tươi hơn, "Quý phi nàng rất tốt."

......

Hai người lại nói chuyện một lúc, Hoàng đế mới để Lương quý phi trở về. Trước khi đi, Lương quý phi còn nói ngày mai nàng ta lại mang canh tới.

..........

Chuyện Hoàng đế ngất xỉu mặc dù bị giấu kín, nhưng những người nên biết đều đã biết. Lúc này Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi đang ngồi trong thư phòng, nghe Triệu quản gia báo cáo: "Trong cung truyền đến tin tức, Hoàng đế mới sáng đã vì lý do gì đó mà ngất xỉu, đến bây giờ còn chưa ra khỏi tẩm điện."

Tiêu Hoài cười lạnh trong lòng, làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, Lý Thừa Ý vẫn không có tiến bộ gì nhiều! Chỉ là chút chuyện như vậy, còn có thể bị tức đến ngất đi.

Đúng lúc này, một quản sự chạy tới bẩm báo, Tiêu Khang Thịnh đến, mang theo rất nhiều phần thưởng. Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi đứng dậy, dẫn ba huynh muội tới tiền sảnh tiếp chỉ.

"Định Quốc Công bình an, Định Quốc Công phu nhân bình an." Tiêu Khang Thịnh mỉm cười hành lễ với Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.