Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 88




Giống như cô đang thủ thân như ngọc vì ai đó, nhưng cô không biết đó là ai.

“Thẩm Kiêu...”

Đường Niệm Niệm sợ hãi kêu lên, cô tỉnh dậy, ánh mắt lạnh như băng, nghiêm nghị đầy sát khí.

Đám người Liễu Tịnh Lan, Tề Quốc Hoa, Chu Tư Nhân, còn có nhà họ Thẩm và nhà họ Phó, cô sẽ không bỏ qua cho một ai!

Cô chính là nguyên thân.

Nói đúng ra, cô là một pháo hôi trong sách, nữ chính là Liễu Tịnh Lan, sau khi cô chết, linh hồn nhìn Thẩm Kiêu báo thù thay cô, lại tận mắt nhìn anh chết đi.

Mặc dù quá trình có chút khác biệt, nhưng kết cục đều giống như vậy, đều chết dưới sự tính kế của Liễu Tịnh Lan và ba nhà Chu, Thẩm, Phó.

Cha mẹ ruột và nhà họ Đường đều có kết cục bi thảm.

Cô không cam lòng, oán khí ngút trời, có lẽ là Thiên Đạo không nhìn được nên để cô tới mạt thể, cho cô một không gian, sau đó lại đưa cô về.

Một đời này, Liễu Tịnh Lan và Tề Quốc Hoa, còn có nhà họ Chu, nhà họ Thẩm, nhà họ Phó, tất cả đều phải chết!

Ánh mắt Đường Niệm Niệm lạnh tới đáng sợ, nhưng rất nhanh sau đó lại ấm lên, cô nghĩ tới Thẩm Kiêu.

Tên ngốc!

Trong lòng Đường Niệm Niệm đau đớn, lại vô cùng ấm áp, trước kia cô từng ngu ngốc, hiện tại đã có được những kỹ năng tốt, nhất định sẽ không để Thẩm Kiêu xảy ra chuyện gì nữa.

Một đời này, cô sẽ bảo vệ Thẩm Kiêu!

Gà gáy ba tiếng, trời tờ mờ sáng, Đường Niệm Niệm không ngủ được, dứt khoát tiến vào không gian làm việc, một hơi trồng mấy trăm mẫu đất, lúa mì và mạ gieo trước đó và cả ngô đều đã lớn, nhìn tình hình này, qua mấy ngày nữa là sẽ trổ bông.

Đường Niệm Niệm tính toán, tốc độ sinh trưởng trong không gian nhanh hơn bên ngoài gấp khoảng ba lần, sau này cô không cần lo lắng về cơm ăn áo mặc nữa.

Có lẽ mấy đời trước sống quá thảm, Thiên Đạo cũng áy náy nên mới đền bù cho cô lớn tới vậy nhỉ?

Đường Niệm Niệm từ không gian chui ra, tắm rửa một cái thì cửa bị gõ vang.

"Niệm Niệm!"

Là Thẩm Kiêu. Buổi tối hôm qua ngủ quá trễ, anh cố ý muộn một chút mới đến gõ cửa, để Niệm Niệm ngủ thêm một lúc.

Hiện tại là chín giờ, nếu không dậy nữa thì tiệm cơm sẽ không phục vụ điểm tâm.

Đường Niệm Niệm mở cửa, cô vừa mới sấy tóc, trên người còn mang theo hơi nước, còn có mùi thơm sữa tắm thanh nhã.

Mặt Thẩm Kiêu lập tức nóng lên, trên gương mặt đen nhánh ửng hồng, cũng may da mặt anh đen nên nhìn không lộ lắm.

"Chín giờ rưỡi sẽ không phục vụ điểm tâm nữa."

Thẩm Kiêu dời mắt đi, không dám nhìn cô gái trong trẻo như đóa phù dung trước mặt nữa, từ lúc anh nảy sinh suy nghĩ sẽ cưới Niệm Niệm, khi đối mặt với Niệm Niệm liền càng ngày càng chột dạ, làm sao cũng sẽ sinh ra một số ý nghĩ không tốt lắm.

Ví dụ hiện tại, anh rất muốn hôn Niệm Niệm, cảm giác rất ngọt ngào.

Nhưng anh sợ dọa Niệm Niệm, rất cố gắng khắc chế.

Đường Niệm Niệm liếc mắt liền nhìn ra chàng trai này đang thẹn thùng, âm thầm buồn cười, cô buộc mái tóc ướt ra sau, nói: "Đi thôi!"

Nhà khách có tiệm cơm, giờ này trên cơ bản không có khách, các loại điểm tâm cũng không nhiều.

Đường Niệm Niệm gọi hai phần sữa đậu nành mặn, còn có ba lồng bánh bao hấp, sáu cái bánh quẩy, lại thêm mười cái bánh bao thịt, Thẩm Kiêu ăn khỏe, cô cũng ăn không yếu.

Trên người cô còn có không ít phiếu thịt và phiếu lương thực, chủ động trả tiền, Thẩm Kiêu cũng không giành.

Về sau tiền của anh đều nộp lên, ăn cơm tự nhiên cũng thuộc sự quản lý của Niệm Niệm.

"Đồng chí Thẩm, đối tượng của cậu đó à?"

Đầu bếp là một người mập mạp nước da hồng nhuận, nói chuyện rất hài hước, bình thường cũng biết nói vài câu nói đùa với Thẩm Kiêu, thấy Thẩm Kiêu dẫn một cô gái xinh đẹp đến ăn cơm, liền chớp mắt vài cái, nhỏ giọng hỏi.

"Ừm!"

Thẩm Kiêu gật gật đầu.

Người trong phòng ăn đều chấn kinh, còn có hai cô gái trẻ tuổi tan nát tâm hồn thiếu nữ.

Bọn họ đối với Thẩm Kiêu là vừa gặp đã yêu, mặc dù Thẩm Kiêu chưa từng để ý đến bọn họ nhưng cũng không cản được bọn họ thích anh, còn nghĩ qua mấy ngày nữa sẽ nhờ người làm mối, không nghĩ tới anh đã có đối tượng rồi.

Còn là một cô gái xinh đẹp như vậy, bọn họ không có chút sức cạnh tranh nào.

Hai cô gái tinh thần chán nản đến sau bếp, ôm nhau sưởi ấm.

Rõ ràng mười phút trước, bọn họ vẫn là đối thủ cạnh tranh, thấy ngứa mắt lẫn nhau, nhưng bây giờ lại thành người thất tình, đồng bệnh tương liên.

"Thẩm Kiêu kia cũng không có gì tốt, là một khối băng, sống chung với loại người này khẳng định sẽ bị bệnh bao tử." Cô gái giáp nghiến răng nghiến lợi nói.

"Không sai, nhìn thôi đã lạnh răng rồi, ảnh hưởng khẩu vị, may mắn chúng ta không hẹn hò với anh ta!" Cô gái Ất cũng nghiến răng nghiến lợi nói.

"Cô tôi giới thiệu cho tôi một người làm công an, ngày mai tôi sẽ gặp mặt anh ta, thuận lợi thì năm nay sẽ đăng ký kết hôn luôn." Cô gái giáp xắn tay áo nói.

"Dì tôi giới thiệu cho tôi đối tượng là doanh trưởng bộ đội, tháng sau trở về thăm người thân, sau khi kết hôn là có thể theo quân." Cô gái Ất không cam lòng yếu thế.

Cô ta cũng rất có giá, đàn ông bình thường cô ta mới không thèm để ý.

Hai cô gái thương tâm cũng không được bao lâu, rất nhanh liền tỉnh lại, lại bắt đầu nhìn đối phương không vừa mắt, thấy hai người thế mà ôm nhau, thần sắc đại biến, nhảy dựng lên giống như bị giật điện, còn ghét bỏ phủi quần áo mấy cái.

"Hừ!"

Hai cô gái ngóc đầu lên, ý chí chiến đấu sục sôi đi làm việc.

Làm hai đóa hoa tranh đua sắc đẹp của phòng ăn bộ phận vũ trang, bọn họ mãi mãi cũng sẽ không trở thành bạn thân tri kỷ!

Thẩm Kiêu cùng Đường Niệm Niệm đã ăn xong điểm tâm, ăn xong tất cả đồ ăn đã gọi, một buổi sáng ăn năm đồng và phiếu lương thực hai cân, phiếu thịt một cân.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, hai cô gái lại cảm thấy may mắn, may mắn không chọn trúng, bằng không ai nuôi nổi?

Một tháng kiếm năm mươi đồng cũng không đủ ăn!

"Anh không cần đi làm?" Đường Niệm Niệm hỏi.

Cô muốn đi nhà máy máy móc nông nghiệp báo danh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.