Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 84




Thẩm Kiêu cũng phát hiện, anh bảo đám người Ngụy Chương Trình đừng nhúc nhích, tránh làm kinh động tới hung thủ.

Trong bóng đêm, một đôi mắt điên cuồng dâm tà đang nhìn chằm chằm vào Đường Niệm Niệm, là một người đàn ông bốn mươi tuổi, vóc người thấp bé, xấu xí, giống như Võ Đại Lang.

Ông ta không thèm ra tay với cô gái trước không phải là ông ta nhận ra điều gì, mà là không hợp gu của ông ta nên ông ta không muốn lãng phí thời gian.

Ánh mắt của ông ta rất cao, vẻ ngoài bình thường không hấp dẫn được ông ta.

Ánh mắt của người đàn ông này nhìn chằm chằm vào Đường Niệm Niệm, càng lúc càng sáng, nhếch miệng cười, cô gái này chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà ông ta từng gặp, nhất định là một con đ*ếm dâm đãng.

Con đ*ếm thì đều đáng chết!

Khuôn mặt người đàn ông vặn vẹo khiến ông ta càng xấu xí hơn, miệng lẩm bẩm như đang mắng ai.

Đường Niệm Niệm làm như không nhìn thấy, vẫn chậm rãi bước đi, khi đi ngang qua con hẻm nhỏ nơi người đàn ông kia đang nấp, cô còn cố ý bước nhanh hơn, sau đó quẹo vào một con hẻm nhỏ phía trước.

Hẻm trong Chư Thành đều thông với nhau, từ hẻm này có thể đi tới một con hẻm khác, Đường Niệm Niệm biết, ác ma kia chắc chắn đang mai phục trong hẻm nhỏ.

Quả nhiên, cô vừa bước vào hẻm, đã có một luồng gió ập tới, đánh về cái ót cô, người đàn ông này muốn đánh cô ngất xỉu, sau đó mang đi hãm hiếp rồi gi ết chết.

Những người bị hại trước đó cũng làm như thế.

Cơ thể Đường Niệm Niệm lóe lên, ngay khi định ra tay chế phục tên này thì đã có một người nhanh hơn cả cô.

“A... Buông tôi ra, làm gì thế? Sao lại bắt tôi, tôi đang quét rác!”

Người đàn ông nói tiếng địa phương của Chư Thành, hơn nữa rất hợp tình hợp lý, ông ta cầm một cái xúc rác trong tay, bên cạnh còn có chiếc xe rác, một cái chổi, mặc quần áo công nhân vệ sinh, Bát Ca đoán không sai, quả nhiên là công nhân vệ sinh.

Thẩm Kiêu dùng một tay đã chế phục được người đó, anh nói với Đường Niệm Niệm: “Muộn vậy rồi mà sao em còn ra ngoài?”

Giọng điệu có hơi bất mãn, cô gái này quá to gan, lỡ như hung thủ thành công...

Trong lòng Thẩm Kiêu căng thẳng, cơn sợ hãi bao trùm lấy anh, đây là cảm giác anh chưa từng có, cho dù có một mình đối mặt với một đám địch nhân hung thần ác độc, anh cũng chưa bao giờ sợ hãi.

“Muốn đi thì đi thôi!”

Đường Niệm Niệm đi tới trước mặt tên đàn ông bi3n thái, đá vài cái, cô cố ý ra đây ra tay cho thỏa cơn nghiện, kết quả gân cốt còn chưa hoạt động, đã bị anh chàng này phá hủy.

Cô bất mãn trừng mắt nhìn Thẩm Kiêu, vẻ ngoài đen như vậy, y hệt Tiểu Lang không có lương tâm kia.

“Vẻ ngoài xấu không phải do ông sai, nhưng ông ra ngoài hại người, chính là tội đáng chết, phải thiên đạo vạn lần ngũ mã phanh thây, chết rồi cũng phải nghiền xương ông thành tro, ném xuống hố phân ủ dòi, một tên bi3n thái cũng chỉ dám bắt nạt phụ nữ, mắng ông là súc sinh chính là đang sỉ nhục súc sinh, mẹ ông sinh ông ra sao lại không sinh lương tâm cho ông nhỉ? Còn dám đánh chủ ý lên bà đây, ông cho rằng phụ nữ nào cũng dễ bắt nạt sao?”

Chân Đường Niệm Niệm đá càng lúc càng nhanh, cô ghét nhất những tên đàn ông cặn bã ức hiếp phụ nữ.

Đặc biệt là bi3n thái, dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy sát hại con gái, thật sự nên khôi phục mười đại khổ hình thời Mãn Thanh, dùng hết lên tên này.

Ngụy Chương Trình và các đồng nghiệp đều cúi đầu, cố gắng nhịn cười, cách mắng chửi người của cô gái xinh đẹp này thật mới lạ, hơn nữa thân thủ bất phàm, chẳng trách lại dám ra ngoài một mình vào ban đêm.

“Ông hẳn nên cảm ơn bọn họ đấy!”

Đường Niệm Niệm tiếc nuối, vốn dĩ cô định sau khi bắt được tên bi3n thái này, sẽ cắt công cụ phạm tội trước, sau đó đưa ra ngoại thành, để mấy con chó đực hiếp ông ta một lần, chừa lại một hơi tàn, rồi cắt cả cơ quan sinh sản của tên khốn này, sau đó treo trước cửa thành... Không đúng, hiện tại không có cửa thành, nên treo ở công viên, phơi nắng phơi gió tạ tội!

Như vậy mới gọi là trừng phạt tội phạm.

Nhẹ nhàng phán mấy năm tù cũng vô ích, khi ra ngoài vẫn làm điều ác.

Đáng tiếc, những chuyện đó đều bị mấy người này phá hủy.

Đường Niệm Niệm không nhịn được trừng mắt nhìn đám người Thẩm Kiêu, sớm không tới, muộn không tới, cố tình đụng phải cô.

Thẩm Kiêu bị trừng thì khó hiểu, nhưng trong mắt lại có thêm ý cười, dáng vẻ trừng người khác vẫn giống hệt lúc nhỏ.

“Cô gái à, cô ở đâu thế? Chúng tôi đưa cô về nhà.” Ngụy Chương Trình chủ động hỏi.

“Không cần, tôi chỉ ra ngoài đi dạo.”

Đường Niệm Niệm muốn vào không gian ngủ, không muốn có người đi theo.

“Tôi đưa em đi.”

Giọng điệu của Thẩm Kiêu không cho phép từ chối, Ngụy Chương Trình cũng rất biết điều, dẫn tên đàn ông bi3n thái rời đi, để lại không gian cho đôi vợ chồng son.

“Em trở về Đường Thôn?”

Thẩm Kiêu hỏi.

“Anh là ai?”

Đường Niệm Niệm lập tức cảnh giác, lần trước biết cô không thích ăn cải chua, bây giờ lại biết cô đang ở Đường Thôn, sao người đàn ông này lại hiểu rõ cô như thế, rốt cuộc là ai?

“Tôi là Thẩm Kiêu?”

Thẩm Kiêu báo tên, nhưng không trông mong cô gái này sẽ nhớ kỹ, dù sao trước đây cô đều gọi anh là Tiểu Lang.

Quả nhiên—

“Không quen biết.”

Đường Niệm Niệm hừ một tiếng, kéo khăn quàng đỏ trên cổ xuống, nhét vào túi, cũng kéo cái nanh sói kia ra, để bên ngoài áo.

Ánh mắt của Thẩm Kiêu càng dịu dàng hơn, cố ý hỏi: “Cái nanh sói này là ai đưa cho em vậy?”

“Một tên vô tâm!”

Thật ra Đường Niệm Niệm đã đoán được thân phận của Thẩm Kiêu, vẻ ngoài đen như thế, còn biết rõ sở thích của cô, lại hỏi nanh sói, ngoại trừ Tiểu Lang vô tâm kia ra, chắc hẳn không còn người nào nữa.

Thế nhưng sao con sói đen này lại đột nhiên cao như vậy, lúc nhỏ còn lùn hơn cô đấy, bây giờ cô lại phải ngước đầu lên nhìn.

Không vui!

Đường Niệm Niệm tức giận phồng má, xoay người rời đi, bản thân cô cũng không hề phát hiện bản thân đột nhiên có thêm cảm xúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.