Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 60




"Sữa bột phải tranh thủ uống hết, Lão Chương ông uống đi!"

Đặng Trường Thắng ngửi ngửi sữa bột, mùi sữa thơm rất nồng, đây chính là đồ tốt.

"Cùng nhau uống, chúng ta phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, báo đáp ân tình của con bé!"

Ánh mắt Chương Học Thành ẩm ướt, vài ngày trước ông ấy còn ở ở dưới đáy vực sâu, tối tăm không ánh mặt trời, đã mất đi lòng tin với cái thế giới này, thậm chí còn không muốn sống.

Bây giờ lại ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi, xuân về hoa nở, ông ấy nhất định phải cố gắng sống sót!

"Đúng!"

Đặng Trường Thắng cười gật đầu, chỉ có còn sống mới có cơ hội báo ơn.

Ông ấy đi nấu nước, mỗi người uống một chén sữa bột, uống lúc còn nóng, sữa bò ấm áp thơm ngọt, cái ấm làm các khớp nối cứng ngắc trên người bọn họ tan ra, trên người cực kỳ thoải mái.

Hai người xử lý xong gà rừng và thỏ rừng, lại dùng nước nóng còn lại ngâm chân.

"Lão Chương, những tờ báo kia ông xem hết tờ nào thì đốt tờ đó đi!" Đặng Trường Thắng căn dặn.

"Biết rồi."

Chương Học Thành gật gật đầu, ông ấy tranh thủ thời gian ngâm chân, kéo ngọn đèn xem báo, ngọn đèn sáng hơn bó đuốc nhiều, ông ấy xem say sưa, ngay cả nước trong chậu đã lạnh cũng không biết.

Đặng Trường Thắng lắc đầu, đổ nước nóng giúp bạn già, còn thêm củi vào đống lửa, trong phòng ấm áp hơn không ít.

Đường Niệm Niệm đến nhà, ở xa xa đã nghe tiếng mắng của bà cụ Đường.

"Cút, nhà mấy người tổ chức ma chay bà đây nhất định sẽ đến ăn, cẩu nam nữ kết hôn bà đây ngại xúi quẩy!"

“Thím hai, hai nhà chúng ta đều là hiểu lầm, chúng tôi đã bồi thường tiền, cũng từ hôn rồi, tôi và Quốc Hoa vẫn luôn kính trọng thím, nếu sau này nhà thím có chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ hết sức, thím lớn tuổi tức giận nói chuyện khó nghe, tôi không chấp, nếu thím hai vẫn chưa bớt giận, thím cứ việc đánh mắng tôi!”

Cha Tề nói chuyện chậm rãi, thái độ vô cùng tốt, khiến cho bà cụ Đường càng thêm trở nên kiêu ngạo ương ngạnh.

“Bà đây thèm nhà anh giúp đỡ sao? Cút đi, không cút thì đừng trách bà đây không khách khí!”

Bà cụ Đường tức điên, chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như thế, làm đủ mọi chuyện xấu, bây giờ lại đến giả vờ làm người tốt, lời hay ý đẹp đều để cho nhà họ Tề bọn họ nói hết.

Thế mà còn có mặt mũi tới mời bà ấy và con nhóc Niệm đi ăn cưới?

Bà cụ Đường chống nạnh, dáng người thấp bé chắn trước cửa nhà, chặn cha con Tề Quốc Hoa bên ngoài.

“Bà ơi, ăn bữa tiệc miễn phí thì cớ sao không ăn, ngày mai đi ăn!”

Đường Niệm Niệm bước tới, lạnh lùng nhìn hai cha con họ.

Cô biết rất rõ ý đồ của nhà họ Tề, không phải muốn chọc tức cô sao?

Hừ, trước tiên cứ để hai cha con họ đắc ý hai ngày, sau này chỉ còn biết khóc!

“Niệm Niệm à, anh là thật lòng thật dạ, mặc dù chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng trong lòng anh, em giống như em gái của anh vậy...”

Tề Quốc Hoa không biết xấu hổ mà ra vẻ như thâm tình, Đường Niệm Niệm chà mạnh hai cánh tay, cắt ngang lời anh ta: “Đừng ở đây khiến người khác ghê tởm như vậy, không phải chỉ là cưới Dương Hồng Linh thôi sao, làm rùm beng như vậy, ai không biết còn tưởng anh đang cưới một con lợn nái đấy!”

“Con nhóc chết tiệt này, đừng có xúc phạm lợn!”

Bà cụ Đường đột nhiên nói xen vào, bà ấy học theo cháu gái.

Con tiện nhân Dương Hồng Linh kia đáng để so với lợn sao?

Mặt mày cha con Tề Quốc Hoa đen lại, cố kìm nén cơn nóng giận trong lòng, sau này nhà họ Tề bọn họ sẽ ngày càng tốt hơn, còn nhà họ Đường thì ngày càng sa sút, bọn họ chỉ cần tỏ ra rộng lượng là được rồi.

Nếu người ngoài nói tới, nhất định sẽ khen nhà họ Tề lòng dạ rộng lượng còn nhà họ Đường là loại không biết phải trái!

“Bà ơi, cháu sai rồi!”

Đường Niệm Niệm chân thành xin lỗi, đúng là không nên xúc phạm lợn.

Cô lạnh lùng nói với Tề Quốc Hoa: “Ngày mai tôi sẽ đến chúc mừng anh với Dương Hồng Linh, sau này đừng đến nhà tôi nữa, mấy người quá bẩn, đừng làm bẩn ngưỡng cửa nhà chúng tôi.”

“Đường Niệm Niệm, cô đừng quá đáng!”

Tề Quốc Hoa thay đổi sắc mặt, tức giận trừng mắt.

“Trong lòng con bé Niệm vẫn còn tức giận, cháu có mắng vài câu chúng tôi cũng không thèm để ý, dù sao thì sau này anh trai Quốc Hoa của cháu cũng sẽ là cán bộ, sẽ không nhỏ nhen như vậy.”

Cha Tề nói dối lòng, nghe giống như khuyên bảo Đường Niệm Niệm, nhưng câu nào cũng chọc thẳng vào họng người ta.

Bà cụ Đường tức giận lại muốn mắng chửi, bị Đường Niệm Niệm cản lại.

“Bây giờ vẫn chưa lên làm cán bộ mà đã sắp khoe lên tận trời rồi, mí mắt nhà họ Tề mấy người quá cạn, cái hố tiểu của Bách Tuế nhà tôi còn sâu hơn đấy!”

Đường Niệm Niệm vừa dứt câu, Bách Tuế đã bước ra, giơ chân về phía Tề Quốc Hoa, ào ào bắ n ra một đường thẳng.

Trên mặt đất xuất hiện một khe rãnh nhạt màu.

“Ha ha... Ha ha...”

Bà cụ Đường cười ch ảy nước mắt, Đường Cửu Cân cũng cười theo, tiếng cười của hai bà cháu vang tận trời xanh, cả thôn còn nghe thấy.

Bách Tuế lắc chân, khinh thường nhìn Tề Quốc Hoa, bước tới cạnh Đường Niệm Niệm.

Mặt mày Tề Quốc Hoa lúc trắng lúc xanh, hai tay siết chặt, âm thầm bảo bản thân phải nhịn, đợi được đề bạt xong, anh ta sẽ nở mày nở mặt.

“Đúng rồi, anh được đề bạt cùng lắm cũng chỉ là trung đội trưởng nhỉ? Tiền trợ cấp một tháng bao nhiêu, cỡ hai mươi đồng không?”

Đường Niệm Niệm xì một tiếng, vẻ mặt cô cùng khinh thường.

Cô còn nhớ rõ trong sách có viết, lần đầu tiên Tề Quốc Hoa được đề bạt là làm trung đội trưởng, hình như tiền trợ cấp mỗi tháng là mười tám đồng.

“Đường Niệm Niệm, một con nhóc nhà quê như cô, khẩu khí lớn như vậy không sợ đau lưng sao!”

Tề Quốc Hoa lạnh lùng chế giễu, cho dù anh ta chỉ là đội trưởng nho nhỏ, anh ta vẫn là người tốp đầu ở Đường Thôn, con trai của đại đội trưởng—Đường Kiến Quân cũng vào bộ đội nhập ngũ, nhưng vẫn chỉ là một tên lính quèn kìa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.