Đường Niệm Niệm chui ra khỏi lùm cây, lấy một chậu nước trong không gian ra, nhỏ ba giọt nước linh tuyền vào trong.
“Kêu bọn nó tới uống đi!”
Con rắn nhỏ mặt dày ăn vạ trong không gian cô bò về phía đám rắn kia, xè xè xè phun cái lưỡi rắn ra, những con rắn đó đều nghe hiểu, bò ngay ngắn tới.
Một đám con vật thân mềm chữ S, ít nhất phải trăm con, cho dù biết rõ đám rắn này không tấn công người, nhưng Đường Niệm Niệm vẫn có hơi tê da đầu, cô lùi về sau vài bước, nhìn đám rắn đó trật tự uống nước.
Mỗi con rắn đều uống vài ngụm, mặc dù không hiểu biểu cảm của rắn nhưng có thể cảm giác được chúng nó rất vui vẻ, đều lần lượt dán đầu vào con rắn nhỏ mặt dày, có lẽ đây là phương thức bày tỏ tình bạn tốt giữa rắn nhỉ?
Một chậu nước bị đám rắn uống sạch sẽ, không còn thừa một giọt.
Đường Niệm Niệm còn lấy ra một đống trứng vịt trứng gà từ không gian, vài trăm quả, trứng trong không gian quá nhiều, để đám rắn này ăn hộ luôn.
“Ăn đi, ngày mai lại giúp ta làm việc!”
Đám rắn càng vui vẻ hơn, bò tới ăn trứng, cách thức ăn trứng của chúng nó rất thú vị, trước tiên dùng thân rắn quấn lấy trứng, sau đó từ từ siết chặt, đập trứng, dịch trứng chảy ra, đám rắn sẽ có thể vui vẻ ăn một bữa tiệc lớn.
Mỗi con rắn đều ăn vài quả trứng, ăn no nê một bữa, dưới đất toàn là vỏ trứng rỗng.
Đám rắn đều bò lại chỗ Đường Niệm Niệm, đầu ngẩng cao, bộ dáng giống như muốn cọ cô.
“Không cần, mau về nhà đi, bớt ra ngoài dạo lại!”
Đường Niệm Niệm lại nổi da gà, cô không muốn hôn rắn, dưới sự thúc giục của cô, một đám rắn lại đâu vào đấy ai về nhà nấy, còn bò ba bước quay đầu lại một lần, dáng vẻ lưu luyến không rời.
Thú mẹ hai chân này thật tốt, cho bọn nó uống nước ngon, còn cho chúng nó ăn trứng, hức... Thật thơm, thật ngon!
Nhưng hình như thú mẹ hai chân không thích cọ, nếu không ngày mai mang một ít quà tới cho cô vậy!
“Mi có muốn về nhà không?”
Đường Niệm Niệm ngồi xổm, hỏi con rắn nhỏ mặt dày.
Đường Niệm Niệm thật sự không muốn nuôi động vật máu lạnh, dù thế cũng không thể cưỡng ép con rắn nhỏ này đi, cũng tại vì là cô trêu chọc người ta trước.
Con rắn nhỏ dùng sức lắc đầu, gần đây ở trong không gian được ăn ngon uống tốt, nó cũng dần dần trở nên mượt mà, đồng tử dựng thẳng lạnh lẽo cũng dần trở nên ngu ngốc trong sáng, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Nó lại không ngốc, ở chỗ thú mẹ hai chân được ăn ngon uống ngon, nó cần gì phải về núi dãi nắng dầm mưa nhịn đói chứ?
Con rắn nhỏ cố gắng dùng thân hình mượt mà của mình cọ lên đùi Đường Niệm Niệm, cái chóp đuôi cũng lắc lư, nó học theo Bách Tuế và Phúc Bảo, thú bốn chân biết thì nó cũng biết!
“Tránh ra, đừng chạm vào ta!”
Đường Niệm Niệm kéo nó ra, một con rắn máu lạnh, bây giờ lại có hành động như một con chó mặt xệ, thật là thiếu xà đức!
Lạnh lùng đâu?
Con rắn nhỏ lăn xuống đất, lại bò tới không chịu tha, quấn lấy chân Đường Niệm Niệm, dù sao nó cũng không chịu buông ra, nó muốn ôm chặt đùi của thú mẹ hai chân!
Đường Niệm Niệm bị nó làm vậy thì vừa tức vừa buồn cười, cầm đuôi nhấc nó lên.
Con rắn nhỏ vặn vẹo trong không trung thành bánh quai chèo, đôi mắt ngốc nghếch đáng yêu của nó lộ ra vẻ nịnh nọt và vâng lời, cũng bởi vì tên này không biết nói, nếu nó biết nói chắc chắn sẽ nói: “Cô chủ, em biểu diễn vặn người thành bánh quai chèo cho cô xem, cô nhìn đi, được rồi này!”
“Thôi được rồi, sau này mi tên là Chiêu Tài!”
Đường Niệm Niệm búng nhẹ lên đầu nó, cuối cùng cũng đặt cho nó một cái tên.
Một khi có tên, nó chính là người nhà của cô, người nhà cả đời này cũng không vứt bỏ.
“Xì xì xì...”
Chiêu Tài vui vẻ phun ra lưỡi rắn, cơ thể tròn vò vặn vẹo muốn đứt gân, nó cũng có tên rồi, sau này nó không phải con rắn đơn độc nữa!
Đường Niệm Niệm ném Chiêu Tài vào trong không gian, cô bò lên đ ỉnh hang động, nằm sấp xuống, kề tai sát đất.
“Leng keng leng keng...”
Trong hang truyền ra tiếng động, hiển nhiên là đám người Chu Tư Minh này đang đào, chẳng qua tiếng động không lớn, có lẽ là không quen với dụng cụ, dựa theo tốc độ này, phải đào ít nhất mười ngày nửa tháng.
Nếu con người sống trong tình trạng dồi dào nguồn nước, không có đồ ăn, sẽ sống được bao nhiêu lâu nhỉ?
Đường Niệm Niệm không biết, nhưng ít ra có thể gượng qua mười ngày nhỉ.
Mười ngày sau, không biết Chu Tư Minh vẫn còn sống không nhỉ?
Đường Niệm Niệm vô cùng mong chờ!
Còn về tiểu đội cứu hộ của Ngụy Chương Trình, tâm tư không ai giống ai, suốt ngày lên núi tìm người, đều đã không còn sức để ứng phó với các quan hệ, mặc dù nhà họ Chu quyền cao chức trọng, nhưng ở đây không phải Bắc Kinh mà là Chư Thành—núi cao hoàng đế xa, móng vuốt của ông cụ Chu không dài tới như vậy.
Đường Niệm Niệm vỗ nhẹ vào nước, cõng sọt xuống núi, trong sọt là rau diếp cá dại cô hái, rau dại này có hơi giống với bồ công anh, sau khi chần sơ xong sẽ cắt nhỏ ra, xào chung với đậu phụ khô và thịt chân giò hun khói thái hạt lựu, vô cùng ngon.
Nhưng cô không quá thích ăn rau diếp dại lắm, nếu bàn về rau dại thì mã lan đầu và cây tể thái vẫn là ngon nhất, vừa rồi lúc cô đi trên sườn núi, thuận tay hái, lúc về đưa cho bà cụ Đường để báo cáo kết quả công việc.
Đường Niệm Niệm còn đào không ít rễ rau diếp bỏ vào trong không gian, thỏ rất thích ăn cái này.
Ngoài ra còn hái một ít mâm xôi, Đường Niệm Niệm rất thích ăn, nhưng không nhiều quả chín, đa số vẫn còn xanh, chua lòm, phải đợi thời tiết nóng hơn một chút nữa mới ngon.
Lúc về tới nhà thì trời cũng đã tối, bà cụ Đường đang đứng trước cửa sân nhìn xung quanh, thấy cô về mới yên tâm, sẵng giọng: “Trời đã tối rồi mà còn không về, bác ba cháu nói trên núi có rất nhiều rắn độc, sau này cháu bớt đi lại đi!”
“Ồ!”
Đường Niệm Niệm ngoan ngoãn trả lời, dù sao lúc cần đi vẫn phải đi.
“Cỏ này có gì ngon chứ, rau trong nhà ăn còn không hết!”
Bà cụ Đường nhận sọt, nhìn thấy một sọt toàn là rau diếp dại thì vô cùng ghét bỏ, chỉ có heo mới thích ăn thứ này.