Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 141




Đường Lão Lục đắc ý cười to, chanh chua trào phúng: "Hiện tại là nhà họ Tề các người gặp báo ứng, ngay cả chó cũng chê, nếu không phải ông đây không có tiền cưới vợ, ông đây còn không nhìn trúng chiếc giày rách Tề Quốc Xuân này đâu!"

"Mười ngày đó, bắt đầu tính từ hôm nay, để tự Tề Quốc Xuân đến nhà tôi!"

Đường Lão Lục nói xong thì nghênh ngang rời đi.

Gã không có ý định đưa lễ hỏi, cũng không có ý định tổ chức tiệc rượu, càng không muốn lĩnh chứng, bởi vì lĩnh chứng còn phải tốn bảy hào, gã không trả nổi số tiền đó.

Các thôn dân vẫn chưa thỏa mãn tản ra, gần đây nhà họ Tề có quá nhiều chuyện để hóng hớt, bọn họ đều không kịp hóng.

"Đường Lão Lục còn có thể làm cha của Tề Quốc Xuân, gã cũng không biết ngại!"

Có một số thôn dân nhìn không được, cảm thấy Đường Lão Lục quá phận, dù sao gã đã bốn mươi hai, Tề Quốc Xuân mới mười tám, tuổi tác chênh lệch quá lớn, dùng loại thủ đoạn hèn hạ này ép cô gái trẻ tuổi gả tới, quá ti tiện.

"Lớn tuổi thì thế nào? Đường Lão Lục có thể cứu mạng Tề Quốc Xuân, còn hôn rồi sờ rồi, thân thể đều để Đường Lão Lục sờ hết, không gả cho lão thì có thể gả cho ai?"

"Đúng đấy, trong sạch cũng bị mất rồi, còn ai dám cưới Tề Quốc Xuân? Cưới chính là đội nón xanh đó!"

"Cho dù có lấy thì nhà tôi cũng không cần loại phụ nữ thanh danh không trong sạch này!"

Có mấy thôn dân nói rất lớn tiếng, đều cảm thấy Tề Quốc Xuân nên gả cho Đường Lão Lục, còn lấy trong sạch của Tề Quốc Xuân ra làm dẫn chứng, những người khác cũng không có phản bác, dù sao không phải chuyện nhà mình, nhà họ Tề bị người ghét như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không ra mặt thay nhà họ Tề.

Đường Niệm Niệm cùng Thẩm Kiêu đứng ở cách đó không xa, đều đã nghe thấy được tất cả.

"Những người này đúng là gió thổi hai đầu, trước kia còn ra mặt làm đao giúp nhà họ Tề kia mà!"

Đường Niệm Niệm cười lạnh một tiếng, mấy người lớn tiếng nhất kiếp trước cũng là hung thủ bịa đặt lời đồn đại, hại chết Đường Lục Cân.

Sau khi Đường Lục Cân xảy ra chuyện, người Đường Thôn chia làm ba phái, một phái đồng tình với cô ấy, còn đến nhà an ủi, lấy nhà đại đội trưởng làm ví dụ, một phái thì giữ thái độ trung lập, không tung tin đồn nhảm cũng không tin lời đồn, sau khi Đường Lục Cân chết, còn thở dài tiếc nuối cho cô gái này.

Hai phái này chiếm đại đa số, một phái khác chính là người bịa đặt truyền bá lời đồn đại, lấy nhà họ Tề làm kẻ cầm đầu, mấy người trước mắt này là đồng lõa.

Kiếp trước sở dĩ cô bị buộc phải gả cho Dương Bảo Căn cũng có công lao to lớn của những người này.

Mỗi địa phương đều sẽ có loại người thích làm chuyện hại người không lợi mình như vậy, sau này cô thành lập nhà máy vớ khẳng định sẽ không tuyển những người này.

Phải để bọn họ gặp cảnh khốn cùng cả một đời.

"Đi thôi!"

Thẩm Kiêu cảm giác được cô đang tỏ ra phẫn nộ, nắm lấy tay cô.

"Ừm!"

Hơi lạnh trên người Đường Niệm Niệm tản đi, đưa mắt nhìn về nhà họ Tề mùi thối ngập trời, tâm tình trở nên tốt hơn rồi.

Hai người đến chỗ hẻo lánh, Bách Tuế cùng một bầy chó đều ở đó, chúng nó thấy cô, đều kích động vẩy đuôi, kêu gâu gâu gâu tranh công.

"Gâu... Đừng kêu nữa, cô chủ là của tôi!"

Bách Tuế rống một tiếng, bầy chó lập tức yên tĩnh, không còn dám kêu nữa.

"Mỗi đứa đều có phần, xếp hàng!"

Đường Niệm Niệm lấy ra đồ hộp và thức ăn cho chó từ bên trong không gian, còn có xương, thưởng cho bầy chó.

"Gâu... Có xương, má ơi, ngon hơn hai cái chân trước của tôi nhiều!"

"Gâu... Cô chủ, em yêu chị!"

"Gâu... Niệm Niệm em yêu chị, chị còn thiếu chăn ấm không?"

Bầy chó đều tỏa ánh sáng hai mắt, đáng thương cho bọn chúng sinh ra làm chó, sinh ra vào thời đại người còn ăn không đủ no, chỉ được ăn thịt chuột, từ nay về sau, Đường Niệm Niệm chính là nữ vương của bọn chúng!

Còn có mấy con chó đực, tranh nhau nịnh nọt trước mặt Đường Niệm Niệm, còn muốn hiến thân.

Thẩm Kiêu mặc dù nghe không hiểu tiếng chó nhưng anh có thể cảm giác được, dù sao anh cùng từng sống với sói mấy năm, mấy con chó lớn mật này lại dám giành Niệm Niệm với anh, lẽ nào lại như vậy!

Sắc mặt anh lạnh xuống, tỏa ra sát khí, khiến mấy con chó đực to gan lớn mật lập tức kẹp chặt cái đuôi, ngậm xương cút đến bên cạnh gặm.

Đường Niệm Niệm cười đến ch ảy nước mắt, thế mà còn tranh giành người yêu với chó, thật sự là lòng dạ hẹp hòi.

"Về sau tụi mi nhìn thấy người nhà họ Tề thì liền nhổ nước miếng vào bọn họ, có thưởng nha!"

Đường Niệm Niệm ngồi xổm xuống, dặn dò bầy chó.

"Gâu... Biết rồi!"

Bầy chó lớn tiếng đáp, về sau bọn chúng sẽ để ý người nhà họ Tề mà phun nước miếng vào bọn họ!

"Ngoan!"

Đường Niệm Niệm lại lấy ra chút thức ăn cho chó, chất thành ngọn núi nhỏ ở dưới đất, rồi cùng Thẩm Kiêu rời đi.

Có những chú chó đáng yêu này xả giận giúp cô, ngày tháng tốt lành của nhà họ Tề chấm dứt rồi.

Nhà họ Tề.

"Con không muốn gả cho Đường Lão Lục, con có chết cũng không gả..."

Tề Quốc Xuân khóc đến sưng cả hai mắt, tiếng nói cũng khàn khàn, Đường Lão Lục nói lớn tiếng như vậy, cô ta đã nghe thấy được hết rồi.

Cô ta không muốn gả cho lão ế vợ này, nhưng lại sợ Đường Lão Lục thật sự ra bên ngoài nói lung tung, bại hoại thanh danh của cô ta.

Mặc dù cô ta không gả cho cán bộ trong thành được nữa, nhưng Tề Quốc Xuân còn nghĩ có thể gả vào trong thành, cô ta không nhìn trúng đàn ông nông thôn, càng không muốn cả một đời sống ở nông thôn bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

"Đường Lão Lục chỉ cho thời gian mười ngày, nếu tên khốn này thực sự đi nói lung tung thì biết phải làm sao bây giờ?"

Mẹ Tề lửa giận công tâm, trong miệng mọc đầy mụn rộp, giọng nói cũng khàn.

Bà ta còn trông cậy vào hôn sự của con gái để có thể kiếm hơn trăm đồng lễ hỏi đây!

Những kẻ lòng dạ độc ác trong thôn kia đã hẹn nhau, buổi tối hôm qua đều chạy tới đòi nợ, nhà này mười đồng, nhà kia sáu đồng tám đồng, cộng lại chừng hai trăm đồng, trong nhà hiện tại một xu cũng không có, chỉ có thể nhờ hôn sự của con gái kiếm cách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.